2014-07-26

Kẻ ác vẫn là kẻ ác

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XXIV: Kẻ ác vẫn là kẻ ác
                     Trong lòng tôi lại nảy sinh một lỗi lo, nếu anh trở thành giám đốc bệnh viện. Chỉ sợ chị vợ anh lại tham cái danh hão mà không chịu ly dị anh thì rắc rối. Ngày xưa, chị ấy từng ham làm vợ một bác sĩ quân y tốt nghiệp thủ khoa. Mà đã bất chấp đạo lý, cài bẫy cướp đi người yêu của bạn thân mình. Hủy diệt cả tâm hồn và một quãng đời tươi đẹp của anh Hà và Chị Hương. Chị ấy cũng hứng chịu hậu quả về một cuộc hôn nhân có danh mà không có thực. Tuổi xuân vùn vụt trôi qua. Chính chị cũng tự biến mình thành một nạn nhân. Chị cũng đang khát khao có một tình yêu đích thực cho cuộc đời mình. Nhưng mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tôi không nghĩ chị ấy sẽ dễ dàng buông tha anh Hà như lời chị ấy tuyên bố. Nghĩ đến chuyện này tôi lo lắm. Ngày xưa hai anh chị ấy yêu nhau nhiều đến vậy. Thế mà chị ấy đã tách được họ ra. Trở thành vợ hợp pháp của anh….
                     Tôi đoán anh Hà và chị Hương thế nào cũng có những yêu thương vồ vập đi quá giới hạn với nhau. Vì hai người vẫn một lòng chung thủy hướng về nhau bao năm dài đằng đẵng. Lại có con chung. Và hai cuộc hôn nhân họ có đều là những cuộc hôn nhân có danh mà không có thực. Nhưng trên danh nghĩa, hai người đều có gia đình khác. Nếu chị ta tóm được bằng chứng thì công danh, sự nghiệp của cả chị Hương và Anh Hà sẽ tan thành mây khói. Gia đình bác tôi đang yêu mến, cảm phục và biết ơn chị Hương. Nhưng nếu vì chị mà anh tôi không còn gì nữa… Thì không khéo họ còn ghét chị Hương hơn xưa. Nghĩ vậy nên dù là em gái họ, tôi cũng mạnh dạn dặn anh tôi cần hết sức giữ gìn chuyện trai gái cho cả anh và chị Hương. Và cả hạnh phúc của hai đứa trẻ nữa. Anh chỉ ừ ào cho qua, bởi với anh giờ như người bộ hành bị lạc giữa xa mạc, tìm được nguồn nước mát. Anh đang có chút tận hưởng và thỏa mãn. Nhưng không thể bỏ qua lời cô em họ túc chí đa mưu của mình. Anh nhìn quanh và phát hiện ba tên lạ mặt đang theo dõi anh, trên người chúng là máy ảnh, máy quay phim… Vậy là đã rõ. Anh vờ như không thấy, vẫn làm việc bình thường và nhờ tôi cảnh báo với chị Hương.
                     Tôi nhớ  tới khuân mặt cái chị bạn xấu xa đã cướp đi anh tôi khỏi chị Hương. Mạt sát và khinh bỉ chị ấy vì dám chơi trèo, và yêu trèo! Dựng lên việc là anh tôi bảo sẽ bỏ chị Hương để lấy chị ta. Li gián và gây hiểu lầm tình cảm của hai anh chị ấy. Tôi nghĩ chị ấy có thể làm nhiều điều tệ hại hơn để hủy hoại thành tựu của chị Hương. Nhất là khi chị ta vẫn đang là vợ hợp pháp của anh Hà.

                     Tôi gọi điện cho chị Hương thì chị ấy đang run sợ  ở Hà Nội. Chị phát hiện có ít nhất ba thanh niên mặt mày hung dữ đang theo dõi chị ấy. Đúng lúc anh bạn tôi làm việc trong nghành công an đang được nghỉ phép định đến chỗ tôi chơi. Tôi đã nhờ anh bảo vệ chị. Anh đồng ý nhiệt thành. Rồi anh cũng điện lại định từ chối và nhờ bạn của anh giúp tôi vì có một vị ân nhân của anh cũng đang nhờ anh đi bảo vệ giúp ai đó. Nhưng vì tôi nói rõ sự nguy hiểm mà chị Hương đang phải đối mặt. Rằng chị vợ anh Hà là một người rất nhẫn tâm và háo danh. Dù chỉ là cuộc hôn nhân trên danh nghĩa. Nhưng chị ấy cũng đã trói buộc  được anh Hà bao nhiêu năm nay. Và tôi chỉ tin tưởng bạn tôi thôi. Anh ấy là người giỏi nhất!. … Anh bạn  tôi xúc động đồng ý và từ chối lời nhờ vả của ân nhân! Hứa có cơ hội khác sẽ dốc lòng giúp đỡ. Lúc ấy mới biết, vị ân nhân của anh chính là chú Lê Tiến cũng đang định nhờ anh bảo vệ giúp chị Hương. Vì chị Hương giờ là em gái của cúa ấy. Một việc hai người nhờ. Bạn tôi dốc tâm sức vào nhiệm vụ. Vì là một chiến sĩ rất giỏi và anh dũng. Anh dễ dàng tóm được cả bọn côn đồ cùng bằng chứng về hành vi định làm nhục chị Hương. Họ đa phần là người thân của vợ anh Hà


                     Chị Phương được an toàn. Tôi ra tối hậu thư cho vợ anh Hà, buộc chị ấy phải chấp nhận ly dị  ngay lập tức như chị ấy đã từng nói. Nếu không muốn người thân của mình bị ngồi tù…
Cuộc ly hôn diễn ra chóng vánh. Bởi vì thực tế thì họ đã ly thân ngay từ hôm cưới. Tài sản của anh tôi chẳng có gì ngoài hộp dụng cụ y tế. Bao năm qua anh vẫn chu cấp cho đứa trẻ con riêng chị ấy như một người cha để trọc tức gia đình mình. Những khi gặp bệnh nhân nghèo khốn khó. Anh tôi hay bỏ tiền riêng trả tiền viện phí cho họ. Thế nên anh tôi vẫn nghèo lắm!....

Còn nữa ....
                                                                     Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các bài viết

>> Chương IIGia đình bác tôi

>> Chương III: Anh Hà và chị Hương

>> Chương IV: Chuyện sau lũy tre làng

>> Chương VKẻ thứ ba xấu xa


>> Chương VII: Cuộc hôn nhân ép buộc

No comments:

Post a Comment