Ba đã qua đời từ khi con
còn rất nhỏ. Mẹ đã ở vậy tần tào nuôi mấy chị em con suốt bao nhiêu năm. Con đã
luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi và làm mọi thứ để mẹ vui lòng. Con sợ một
ngày mẹ buồn quá, vì cuộc đời mẹ quá bất hạnh, mẹ sẽ chết!
Mẹ mồi côi cha khi mười ba tuổi và góa chồng
khi hai chín tuổi đầu. Một nách bốn đứa con thơ dại, đồng lương giáo viên èo
uột không đủ sống. Mẹ chạy ngược chạy xuôi, bấu víu người này, cầu xin sự
thương hại của người khác. Đôi khi không thể tham gia những nhóm hội cùng bạn
bè cũ, vì kinh phí đóng góp quá cao. Con biết mẹ đã buồn và tủi thân lắm.
Nhưng con biết làm gì? Khi con chỉ là một đứa
bé? Con đã rất cố gắng làm theo mọi điều mẹ muốn. Con muốn thay cha, cho mẹ có
một chỗ dựa tinh thần, một nơi để nhờ cậy và một điểm tựa hi vọng trong tương
lai.
Nhưng rồi một ngày có một
người đàn ông lạ xuất hiện trong nhà ta. Ông ấy nói là bạn thủa ấu thơ của bố.
Ông sẽ thay bố chăm sóc tụi con. Ông ấy đối xử rất tốt với mẹ và tụi con. Ông
ấy nói sẽ làm gia đình ta trở lên giàu có. Tụi con thích gì sẽ có đấy. Ra đường
không ai dám nói tụi con là con mồ côi mồ cút, là cái thứ không có bố nữa dạy
dỗ nữa. Vì ông ấy sẽ là bố của tụi con và sẽ kết hôn với mẹ.
Con cũng đã hơi lớn rồi,
con đã học đến lớp tám, cũng bắt đầu biết suy nghĩ cho người khác. Con thương
mẹ bao năm phải chịu cảnh làm kẻ thứ ba của gia đình người khác. Mẹ còn phải
dấu diếm và sượng sùng khi ai đó biết sự thật về cuộc sống riêng tư của mẹ. Giờ
thì hay rồi, ông ấy đã ly dị vợ từ rất nhiều năm. Mẹ cũng hóa chồng hơn mười
năm trời. Từ nhỏ con đã không có cha. Thấy tụi bạn được bố làm cho cái này, cái
lọ con thèm lắm. Con cũng ước được có bố nhưng mà mẹ nói bố con đã qua đời từ
khi con còn đang nằm trong bụng mẹ. Con cũng ước một lần được gọi ai đó là bố.
Ôi chao! Từ bố với con thiêng liêng và cao quý lắm. Vì hình như nó chưa từng
được con thốt ra từ khi con tập nói bi bô!? Và con đã đồng ý. Con muốn mẹ có
hạnh phúc lứa đôi như những người em, người bạn, người đồng nghiệp của mẹ! Con
cũng muốn mình có một gia đình hoàn chỉnh như con thầm ao ước.
Việc đầu tiên sau khi
ông ấy làm bố của con là phá bỏ góc học tập của con. Rồi buộc con phải chuyển
bàn học xuống bếp bên cạnh cái chuồng gà hôi thối. Việc thứ hai là ông ta biến
con thành người hầu và giúp việc trong gia đình. Trong bữa ăn ông ta chiếm hết
phần thức ăn cho mình. Đôi khi con chỉ được nhìn, vì đó là thức ăn do ông ta
mua. Ông ta lôi đủ loại bạn bè khố dây khố dẻ ở khắp nơi về tụ họp ở nhà mình.
Con không thể hiểu tại sao một người từng là bác sỹ, trưởng khoa của một bệnh
viện trung ương, dù đã bị kỷ luật đuổi việc vì không có đạo đức nghề nghiệp từ
nhiều năm trước, lại có những người bạn tệ hại đến vậy. Họ là những giang hồ
cộm cán, từng vào tù ra tội và là nỗi khiếp đản của nhiều người. Hoặc là những
tên xe ôm dê xồm máu lạnh, chuyên đi lừa tình các cô gái nhẹ dạ cả tin khi thuê
xe của ông ta. Để rồi ông ta có hàng chục người vợ nhỏ và tới hơn chục đứa con
rơi. Hay tên nhà thơ biến thái, chuyên hành hạ dã man vợ và con gái khét tiếng
cả một vùng.
Rồi năm ngày ba trận
ông ta sỉ nhục bố con, gây chuyện cãi nhau với chị con. Nhà mình như cái rạp
hát, khoảng ba hôm là có buổi công diễn đầy ô nhục giữa mẹ, dượng và chị cả
trước bàn dân thiên hạ. Kháng giả luôn rất đông, và họ xem rất chăm chú để còn
đi kể râm ran cả làng. Rồi chuyện nhà mình không chỉ người làng bàn tán và biết
rõ hết, các làng bên hay cả trong thị xã Phúc Yên cũng râm gian kể chuyện về
nhà mình. Mẹ ơi, con đã xấu hổ lắm. Con chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất mà bước
đi.
Ở trường các thầy cô cũng không muốn dậy dỗ
con nữa. Tất cả các thầy cô đều dành cho con một sự áp bức và bất công. Thậm
chí thầy hiệu phó còn bảo con về nhà đi, đừng đi học nữa, vì nhà con cãi nhau
nhiều quá. Thầy không muốn dậy lớp có con, cả khi lên văn phòng các thầy cô
khác lại xúm vào hỏi chuyện về con trên lớp?
Các bạn ở lớp thì đều xa
lánh con, những người bạn chơi trong nhóm của con từ hồi cấp hai quay ra đối xử
rất tàn nhẫn với con. Chúng còn bị bố mẹ nó đánh chửi vì đã chơi với con. Trước
đây bố mẹ chúng nó đã làm mọi cách để chúng được chơi với con! Thế đấy! ...
Khổ đau bao nhiêu con đều
có thể chịu hết, nhưng mà con thật sự đã mất mẹ. Đến lúc này con mới hiểu, con
đã trở thành gánh nặng trong quá khứ của mẹ. Khi mẹ cất bước đi lấy chồng là mẹ
muốn xây dựng một cuộc sống mới. Mẹ sẽ bỏ lại sau lưng tất cả những gì thuộc về
quá khứ, trong đó có cả con. Dù mẹ có cố gắng quan tâm đến con thêm một chút
thì ông ấy lại nổi điên. Nói là mẹ thương con vì mẹ còn nhớ về bố?
Và mẹ đã trở lên hoàn toàn
xa lạ và đối xử hết sức tàm nhẫn với con. Khi mẹ và ông ấy hoan hỉ đón đứa con
sắp sửa chào đời. Lúc này ông ấy mới bộc lộ dã tâm là muốn chiến hết toàn bộ
gia sản nhà mình. Rồi hết đứa con này đến đứa con khác của hai người chưa kịp
chào đời thì đã bị chết lưu trong bụng của mẹ. Mẹ đã nhiều lần muốn hất tất cả
tụi con ra đường để bán toàn bộ gia sản, mua một cơ ngươi khác sau này sẽ để
lại cho đứa con còn đang nằm trong bụng mẹ của hai người.
Con thì chìm trong những
ngày đói khát và tủi hờn vô kể. Ở cái tuổi mới lớn, lẽ ra con phải được ăn uống
đầy đủ và nhận được nhiều sự chăm sóc yêu thương của người mẹ nhất. Thì con
chìm trong đói khát và bị buộc phải ăn những đồ ăn hôi thối bẩn thỉu mẹ đựng
trong cái ca vốn dùng để đựng nước tiểu cho con để có thể tồn tại. Mẹ luôn nhìn
con với đôi mắt căm thù, mẹ luôn sẵn sàng xông vào con mà đấm mà chửi: con
vai u, thịt bắp mồ hôi dầu? Từ nhỏ mẹ chưa bao giờ cư xử như thế với con.
Mẹ đã mất tự chủ hoàn hoàn, mẹ đã không còn là mẹ nữa. Mọi người phụ nữ trên
thế giới đều trở thành tình địch của mẹ. Mẹ bị điên rồi! Mẹ đã xúc phạm rất
nhiều người phụ nữ có phẩm hạnh về điều đó.
Họ nội vội vã đến nhà
chỉ vào mặt con, sướng khổ, giàu nghèo tự chịu. Cấm được qua lại, lai vãng ở
nhà họ cả gia đình họ bị mang tiếng? Họ ngoại thì thẳng thắn ghẻ lạnh con ra
mặt.
Con theo chị ra ở nhờ nhà dì ruột tưởng được
yên thân. Ai ngờ nơi ấy còn tệ hại hơn cả nhà mình mẹ ạ. Mỗi lần con muốn về
nhà vì không chịu đựng được hơn nữa sự trớ trêu khi phải đi ở nhờ, thì chị ấy
săn đuổi, bắt giữ con ở đó như một con chó, con mèo. Chị ấy cũng đối xử với con
hết sức tàn nhẫn. Và chính chị cũng đã đẩy con vào rất nhiều tình huống trớ
trêu và ô trọc. Dì thì luôn hậm hực vì mẹ để cả hai đứa con ra nhà dì ở nhờ mà
không chu cấp cái gì. Dì luôn kiếm cớ để chửi rủa, xúc phạm, chà đạp con. Tưởng
ở nhà dì con có thời gian để học, ai ngờ con chẳng có thời gian để làm cả bài
cũ, nói gì đến chuyện ôn thi đại học. Chị thì nói là kèm con ôn thi, thực tế
chị ấy chỉ dùng những kiến thức về sư phạm của mình để hủy hoại sức học tập của
con. Chị ấy phỉ nhổ vào giấc mơ học đại học của con. Và thề sẽ kiên quyết hủy
diệt nó vì lý đơn giản: chị ta sợ mẹ vất vả? Thực ra chị ta quá ghen tỵ với
con. Chị ta luôn muốn mình là nhất nhà. Và nếu cái gì chị không nhất được thì
chị ấy sẽ hủy diệt nó bằng mọi cách, dù là đê hèn nhất.
Dù không bán mất hết
cả gia sản, nhưng mẹ đã bán đi cả mảnh vườn đã ôm trọn tuổi thơ của con, khiến
con vô cùng đau đớn. Con đã không thể nói nổi một lời nào cả tuần liền vì bị
sốc quá mạnh.
Rồi mẹ cũng ly dị nhưng ngay sau đó mẹ
đã cặp với một người đàn ông khác. Chưa bao giờ con có thể tưởng tượng ra trên
đời lại có một người đàn ông trơ trẽn và khốn nạn đến thế. Ông ta ngang nhiên
xác nhận quyền sở hữu trên toàn bộ gia sản nhà mình và căng dây, đóng cọc chia
đất đai nhà mình cho họ hàng nhà ông ta!? Nghe nói mẹ đã rất cố gắng để làm một
người mẹ kế tốt của con ông ta, một người con dâu tốt của mẹ ông ta. Mẹ cũng đã
rất cố gắng đẻ con với ông ta nhưng không thành công.
Rồi nhà mình còn rơi vào ô
trọc đắng cay hơn khi hóa ra ông ta là một tên lừa đảo. Ông ta có vợ hai khá đàng
hoàng ở huyện bên cạnh. Và cô ta đã kéo họ hàng đến nhà mình để đánh ghen. Con
đã suýt bị cô ta đánh chết, vì phi thẳng một chiếc gậy sắt bay qua gần người,
vì " tội không đuổi ông ta ra khỏi nhà mình"! Con làm gì có quyền
đuổi chứ?
Từ nhỏ đến lớn, mẹ cặp kè
với ai con cũng chỉ biết in lặng và lơ đi. Con luôn chịu đựng sự hổ thẹn với
bạn bè, hàng xóm và thầy cô giáo. Hơn nữa, mẹ luôn lấy cơm ăn hàng ngày và việc
học tập của con để đe dọa nếu con không nghe lời. Khi quá phẫn uất về sự nhiễu
nhương và nguy hiểm đến bản thân, con điên cuồng muốn dùng hết khả năng của
mình để đuổi ông ta ra khỏi căn nhà do chính bố con xây dựng. Và mẹ đã làm gì
mẹ còn nhớ không? Mẹ đã báo công an, mẹ đã vu khống và bôi nhọ con đủ điều với
mọi người. Mẹ còn gọi người đưa con vào trại thương điên!? Khi cái còng tay của
công an sập tay con lại, gắn chặt tay con vào đuôi giường, mẹ có biết con đau
đớn đến tột cùng đến thế nào không? Con bây giờ chẳng bằng một cái móng chân
của tên bồ trơ trẽn của mẹ.
Rồi ông ta cũng không thể
chịu đựng nổi mẹ, nhất là khi kế hoạch chuyển toàn bộ gia sản nhà mình cho con
trai ông ta bị con vạch trần. Sao chỉ đến khi con mật phục và ghi âm được đoạn
đối thoại của cha con họ thì mẹ mới chịu tin con? Và ông ta đã đi khỏi nhà mình
sau nhiều tháng nằm liệt vì bị vợ hai của ông ta đánh. Âu cũng là cái giá phải
trả cho một người đàn ông vô ơn bạc nghĩa.
Nhưng từ đó mẹ cũng chưa
bao giờ đối xử tử tế với con. Có lẽ cách hành xử tệ hại của mẹ với con và mọi
người đã ăn sâu vào máu, không thể sửa chữa được nữa. Hay mẹ luôn coi con là
nguyên nhân khiến mẹ đổ vỡ các cuộc tình? Mà đúng ra, từ ngày mẹ cất bước đi
bước nữa. Mẹ đã không phải là mẹ của con rồi!
Đúng là mẹ xuất
giá, con tá hơ! Bạn bè dễu cợt cơn. Họ cùng nhau ca hát:
Trời mưa bong
bóng phập phồng
Mẹ đi lấy
chồng con ở với ai?
Con vẫn cười vui với
đám bạn, nhưng trong lòng con đau như đứt từng khúc ruột. Nếu mẹ mà đi lấy
chồng, thì số phận của những đứa con cũng bọt bèo như những quả bong bóng sinh
ra trong cơn mưa thôi.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment