Hôm nay ngày mồng bốn tết, Hải tung chăn vươn vai thức dậy. Đã lâu lắm rồi chảng mới có cảm giác thư thái và dễ chịu như thế này. Kể từ ngày thì trường bất động sản xuống dốc không phanh. Gia đình Hải từ chỗ giàu nhất nhì thị xã đã trở nên trắng tay. Mẹ Hải phải vất vả với quán phở nhỏ xíu. Hai em Hải phải vừa đi học và đi làm thêm.
Bố Hải thì chạy ngược chạy xuôi vay chỗ nọ, đập vào chỗ kia để giữa lại nhà cho các con. Bản thân Hải ngoài công việc làm công chức trong huyện ủy, anh đã làm một gã xe ôm chuyên nghiệp để kiếm sống và trả nợ cho gia đình. Đồng lương công chức èo uột trước kia không đủ cho ăn ăn sáng, giờ trở thành nguồn thu nhập chính của gia đình. Anh mất dần sự tự tin. Cũng tại anh luôn cho rằng tiền là sức mạnh của người đàn ông. Đàn ông có tiền là những người mạnh nhất. Giờ thì anh không có tiền, anh trở thành một kẻ đói khát, thiếu thốn, và nghèo khổ trước mặt người phụ nữ anh yêu thương. Người mà anh đã muốn biến cuộc sống nghèo túng của cô ấy thành cuộc sống của một bà hoàng. Thế mà anh giờ còn nghèo hơn cô, còn nhận những đồng tiền ít ỏi từ cô để trợ giúp cho cuộc sống gia đình! May cho anh, cô ấy yêu anh bằng trái tim chân thành, tha thiết của một người con gái thuần hậu. Cô yêu anh vì bản chất con người anh, vì trái tim nồng ấm và lòng nhân hậu thiết tha trong anh. Và cô yêu anh cả vì sự chân tình của anh dành cho cô. Tóm lại anh là người hiền lành, tử tế và cư xử, suy nghĩ tương tự giống cô. Có lẽ cô và anh là một cặp trời sinh. Cuộc sống tuổi thơ của cô có muôn vàn khổ hạnh, còn anh thì ngập tràn trong phú quý hiển vinh. Thần tình ái đã bắn mũi tên tình yêu xuyên thấu trái tim hai người. Để tình yêu thêm mặn nồng sâu sắc, ông trời đã để gia đình anh phá sản. Để anh rơi vào cảnh bần cùng đói khát. Và anh sẽ đồng cảm nhiều hơn với những khổ cực mà cô đã trải qua?
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua. Hải bây giờ đã trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, từng trải và đầy bản lĩnh. Anh đã có rất nhiều tiền bạc từ chính đôi bàn tay mình. Việc làm chủ thầu xây dựng cũng chẳng phải dễ kiếm cơm. Anh luôn lăn lộn ở công trường, sống cùng những người thợ. Cuộc sống của anh nay đây mai đó. Anh cật lực kiếm tiền để phục hồi gia cảnh được như xưa. Giờ anh đã mua đất, và xây cho bố mẹ một căn biệt thự khang trang đẹp đẽ để bố mẹ anh dưỡng già. Còn căn nhà ở phố từ ngày xưa này, anh tính sẽ sửa sang lại cho đàng hoàng tử tế để đón cô ấy về sống chung. Đấy là ước vọng lớn nhất trong lòng anh từ khi gặp cô ấy. Giá gia đình anh không chính thức phá sản vào đúng ngày cô chấp nhận lời cầu hôn của anh. Anh và cô đã có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau. Vì lòng tự trọng trọng của thằng đàn ông. Lòng tự tôn của chàng công tử từng giàu nhất nhì thị xã. Anh không chấp nhận một đám cưới sơ sài như cô đề nghị. Anh càng không thể để cô phải chịu khổ vì anh. Anh mất tự tin, vì anh chẳng còn gì dành cho cô. Trong khi rất nhiều chàng trai giàu có khác vẫn vây lấy cô!
Và anh đã đẩy cô đi xa khỏi vòng tay mình. Anh từ bỏ cô. Vì có ai đó đã nói: " Mang vác tình yêu là một gánh nặng". Anh cần thêm nhiều không gian và thời gian, để đấu tranh cho cuộc sống mưu sinh của cả gia đình. Trái tim anh đã tan nát, đau đớn đến tột cùng khi nhìn thấy cô khóc và khổ sở vì anh. Nhưng anh phải từ bỏ cô. Vì anh không thể bảo vệ được cô nữa. Trái lại, việc vẫn là bạn gái của anh lại đẩy cô vào vòng nguy hiểm. Có chủ nợ đã đề nghị xóa nợ cho gia đình anh một khoản tiền lớn nếu anh từ bỏ cô. Có gia đình sẵn sàng xóa nợ cho gia đình anh, còn cho anh thêm một căn nhà mặt phố to đẹp, chỉ cần anh lấy con gái họ. Có quá nhiều đam mê, có quá nhiều cám rỗ đã vây lấy anh. Và có quá nhiều nguy hiểm cho cô nếu cô vẫn ở bên anh. Rồi anh đã quyết định rời xa cô, một mình cáng đỡ mọi nghịch cảnh của gia đình. Khi giàu sang phú quý anh đã cho cô cái gì đâu? Thế nên giờ anh lấy tư cách gì để san sẻ gánh nặng lên vai cô? Anh vốn muốn cho cô một cuộc sống sung sướng hạnh phúc như một bà hoàng. Làm sao anh có thể gương mắt nhìn cô chịu đói khát, khổ hạnh vì mình?
Đang miên man suy nghĩ, mẹ bước vào phòng Hải. Vẫn nụ cười hồn hậu và vẻ mặt rất hạnh phúc. Mẹ rúi vào tay Hải cuốn sổ tiết kiệm của gia đình. Mẹ nói: đủ tiền cho con cưới vợ rồi! Mẹ biết cái Huyền vẫn chưa lấy chồng. Từ ngày con và nó chia tay, nó vẫn chưa yêu ai. Nó vẫn yêu con cũng như con vẫn yêu nó vậy. Để chiều mẹ về quê hỏi dạm ý nó xem sao. Rồi để gia đình mình tổ chức lễ cưới cho hai đứa trong tháng ghiêng này. Hải vui sướng như một đứa bé. Mẹ vẫn là người hiểu anh nhất. Mẹ anh vẫn là người phụ nữ tuyệt vời nhất thế gian. Bao nhiêu năm qua, tiền Hải làm ra. Ngoài việc chi phí mua đất, xây nhà, lo chạy việc cho các em. Tiền còn lại bao nhiêu, Hải đưa tất cho mẹ. Vì mẹ Hải quen cầm nhiều tiền từ bố Hải đem về nhà rồi. Giờ những đồng tiền nhỏ bé, ít ỏi của con trai đem về nhà có thấm tháp là bao? Dù vậy, bà rất vui khi thấy con trai đã trưởng thành. Bà biết đằng sau sự trưởng thành của anh là Huyền. Chính Huyền đã buộc anh phải sống tự lập hoàn toàn trước khi kết hôn. Vì thế khi gia đình có biến, anh đã đủ sức căng mình chống đỡ được cho gia đình. Con trai của mẹ thật là giỏi. Giờ mẹ không còn chỉ tự hào vì con mẹ là người hiền lành, tử tế nữa. Vì mẹ còn tự hào vì con trai mẹ rất bản lĩnh, tài năng và đầy học thức. Mẹ cũng rất tự hào vì sự lựa chọn vì tình yêu của Hải. Mẹ rất hài lòng vì cô con dâu tương lai của mình. Có câu: Lúc nguy khốn mới nhận ra bạn hữu. Gặp khắc nghiệt mới biết sức chịu đựng của cây tùng, cây bách. Khi gia đình anh rơi vào cảnh bần cùng khổ sở. Chỉ có Huyền vẫn sắt son một dạ, thủy chung một lòng bên Hải. Hơn nữa, tính cách của Hải và Huyền rất tương đồng. Có một người con dâu như Huyền, mẹ Hải cũng có thể yên tâm tận hưởng tuổi già bên bố Hải. ...
Một đám cưới trang trọng, lịch sự được tổ chức nhanh chóng. Đúng như ý nguyện của Hải. Chiếc nhẫn cầu hôn của anh với Huyền có viên kim cương to tướng. Đám cưới rình rang mấy ngày đúng theo chất " đại gia" với rất nhiều quan khách. Căn nhà riêng đồ sộ giữa con phố trung tâm của hai vợ chồng khiến bao nhiêu người mơ ước. Hạnh phúc của Hải và Huyền thật trọn vẹn. Tình yêu của họ dành cho nhau cũng thật sâu sắc.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment