2014-09-03

Liệu mỗi người có số phận của riêng mình?

                Cảm xúc hơi buồn...
               Buổi chiều, nó mặc một bộ đồ màu xanh, lịch sự và đắt tiền. Phóng xe nhẹ nhàng êm ái lượn quanh phố một vòng, rẽ quán phô tô, nó cần phô tô ít tài liệu nên thấy khá không thoải mái. Quán lâu ngày không đến, họ mới làm cái cổng chào kết bằng hoa, nó giật mình tưởng là đám cưới. Thấy ông chủ đang bịt mặt sửa máy phô tô, bà chủ thấy mình thì đi vào trong không thèm tiếp. Buồn ... Mấy người khách bịt mặt ngồi lố nhố trong quán. Mình dựng xe vào hỏi: Cô ơi có phô tô không ạ? Không ai trả lời. Mình quay xe đi thẳng đến quán khác, đang bận mà!

              Nó khá thoải mái với cách phục vụ và giá cả ở quán này. Nó lái xe  ra bưu điện chuyển tài liệu. Thấy bà bên cạnh quen quen! Mặc kệ thôi...
Việc ai người ấy làm. Nó cũng bịt mặt mà. Lát sau bà ấy xong việc hoen hoét nói cười với những người ở đó mới biết đó là già Hà, là già họ của nó. Nó cũng mặc kệ, đang bận. Tự dưng bỏ khẩu trang giới thiệu, chào hỏi này lọ cũng không ra sao. Vì biết đâu già ấy cũng không thích chào hỏi nó. Không thích mọi người biết nó có họ hàng với già ấy như con gái già ấy. Với lại tình cảm hai già cháu từ xưa đến nay rất xa cách. Dù nhà gần nhau và họ hàng cũng khá gần gũi.
               Già ấy nghe nói thời trẻ khá đẹp và tài năng, đảm đang tháo vát. Lại làm y tế ở xã. Nhiều người thương thầm nhớ trộm. Trong đó có con trai một gia đình giàu có trong làng tha thiết yêu thương. Gia đình già cũng hết lòng ủng hộ. Nhưng lòng già đã thuộc về một chàng trai nghèo nhưng rất đẹp trai và phong độ. Gia đình không đồng ý, họ ép già, thậm chí còn tự tiện nhận lễ ăn hỏi của cậu con trai nhà giàu có. Già đi làm về thấy vậy bèn tự đội lễ ăn hỏi đó đem trả lại nhà trai. Chuyện hi hữu và lùm xùm ầm ĩ, gia đình già phải vội vã gả già cho người già yêu. Thời đó, kết hôn dựa trên tình yêu là chuyện hiếm. Đa phần do gán ghép và sắp đặt của hai bên gia đình.                       Gia đình già tuy nghèo nhưng sống khá đầm ấm và hạnh phúc. Nhất là khi già sinh cho chồng hai người con, một trai, một gái đẹp như những thiên thần và học hành luôn rất giỏi giang.
              Già đã nghỉ làm y tế ở xã, quay ra buôn bán ở chợ và cũng rất giỏi giang. Chồng già cũng chăm chỉ làm ăn nơi xa và tuyệt đối chẳng có tiếng lăng nhăng gì cả. Trong khi cả làng, những chuyện chồng có vợ lẽ con thêm, có bồ bịch khi đi làm ăn xa vốn rất phổ biến. Ai cũng vui cho gia đình già. Nhất là khi vợ chồng nhà già xây cất được ngôi nhà hai tầng khang trang đẹp đẽ. Cậu con trai đầu lòng luôn là lớp trưởng rồi đỗ thủ khoa của học viện kỹ thuật quân sự. Người con gái thì xinh đẹp, giỏi giang đang học ở lớp chỉ giành cho học sinh giỏi của trường phổ thông.
               Còn nó khi đó thì đang thảm thương trong nghịch cảnh gia đình, kéo theo thảm cảnh ở trường. Gặp những người họ hàng dưới nó một hai lớp cùng trường phổ thông. Nó rất vui. Chẳng gì cũng từng cùng nhau chơi đùa khi bé, cùng nhau ăn cỗ, gặp nhau những dịp đi chúc tết nguyên đán. Hơn nữa, họ ít tuổi hơn nó, nhưng là vai chị lên nó chào trước họ thôi.
               Một lần gặp chị Lan con già Hà ở gần lán xe, nó chào chị. Chị ấy mặt mày tươi rói, hai bím tóc tết gọn hai bên trông xinh ghê. Chị đi xát bên nó và khẽ rít qua kẽ răng nói nhỏ: Từ sau đừng có chào hỏi tao ở trường, tao không muốn ai biết tao lại quen biết loại nhà mày rồi lại xì xào bàn tán. Họ hàng để nâng nhau lên không phải để kéo nhau xuống. Hôm trước tao đã không thèm chào lại mày rồi mà mày không biết ý. Lần sau sẽ không nhẹ nhàng như thế này đâu... Rồi chị nhẹ như một thiên thần nhỏ lướt qua chỗ nó. Trông chị xinh tươi và lễ độ như một con chim vành khuyên nhỏ. Còn nó, người cứng đơ. Trái tim nó đang rạo rực những tình cảm và cảm xúc mãnh liệt khi còn thơ bé bỗng lạnh đơ như vừa bị dội nước lạnh. Và trái tim nó đã bị tổn thương, nó buồn tê tái. Những giọt nước mắt lối tiếp chảy ra. Nó lắm chặt tay, nó ghi nhớ để không bao giờ chào chị ấy theo thói quen. Nhất định nó không để mình bị sỉ nhục thêm một lần nữa.

               Từ đó nó cũng khá dè dặt khi chào hỏi những người họ hàng ở sân trường, một cảm giác tự ti và mặc cảm về gia đình bao trùm lên nó. Nó buồn lắm. Thế mà có một lần một chị dưới nó hai lớp, con nhà chị gái mẹ chị Lan, con nhà già Vân. Một lần thấy nó lang lảng tránh  chào hỏi, chị cười tươi như hoa, rồi giòn tan và ầm ĩ vỗ vào vai nó bồm bộp nói: con này, sao không chào chị, mà định tránh đi đâu? Sự nồng nhiệt của chị làm trái tim nó ứa lệ. Nó mỉm cười sung sướng nói, tại em sợ chị ngại vì có người họ hàng như gia đình em. Chị nắm chặt tay nó, mạnh mẽ và ấm áp. Chị nói: Sao lại ngại? Họ hàng, bạn bè là để giúp đỡ nhau những lúc khó khăn, hoạn nạn mà! Em hư quá, từ sau không được nghĩ như thế nữa nhé? Rồi chị ấy phát nó đen đét mấy cái trước khi chị chạy theo lũ bạn đang gọi chị từ xa. Nó nhìn theo với nụ cười tươi, lòng nó thấy vui vui lạ. Mắt nó ứa lệ. Cảm ơn chị nhé. Chị cũng giống mẹ chị, đều có trái tim nhân hậu. Mẹ chị là người đã tốt với em nhất khi gia đình em rơi vào thảm cảnh.
                  Sự đổ vỡ như tấm bài đô mi nô, cái lọ đổ kéo theo cái kia đổ. Nó bị trượt tốt nghiệp phổ thông. Đúng là thê thảm! Rồi nhà nó cũng cạy cục cho nó đi học hệ cơ sở của một trường trung cấp trong thị xã. Những tháng ngày đó nó đã chứng kiến toàn bộ mặt trái của tất cả những con người tốt đẹp xung quanh nó. Đôi khi nó cũng cảm ơn những thất bại và thê thảm nó đã trải qua. Vì nếu nó không rơi vào chuyện đó, những người bạn  bên cạnh, những người chị, những người họ hàng ... đã không thoải mái phô diễn những phần nhân cách xấu xa trong họ cho nó thấy. Dù nó đã rất đau, dù nó đã bị tổn thương sâu sắc. Nhưng chẳng làm sao cả. Nó vẫn là nó. Và nó sẽ tránh xa những con người tệ bạc ấy ra một bước.
               Những lỗ lực của nó cuối cùng cũng được đền đáp. Cuối cùng nó cũng trở thành sinh viên đại học Thương Mại. Nó đã thoát ra được mặc cảm của sự thất bại và là một sinh viên trung cấp. Nó rất hạnh phúc. Nó phấn đấu hết mình trong học tập và tu dưỡng. Nó được thầy yêu, bạn mến và nhiều người nể phục. Một lần về nghỉ cuối tuần, nó thấy chị Lan dẫn chồng sắp cưới đến chơi với chị gái nó. Hóa gia chị ấy cũng chỉ học hệ cao đẳng của một trường đại học rất ít danh tiếng. Nó thầm nghĩ, may quá giờ mình đã là sinh viên đại học nếu không chẳng dám chào hỏi gì. Nói bước vào nhà và chào hỏi bình thường. Chị ta chỉ ừ một tiếng nghe rất lạnh như xương người chết. Nó thấy khó chịu, chị ấy còn khó chịu hơn. Chị ấy thấy nó nói mấy câu vui vẻ và tiếp chuyện với mọi người trong nhà mấy câu. Chị ta bèn nói thẳng: chị là  người có học nên không thèm nói chuyện với người vô học như mày. Chị còn lẩm bẩm: Con trượt tốt nghiệp mà cũng sĩ sỡn, ra vẻ này lọ... Đi ra đằng khác! Rồi lại hồn nhiên, nhẹ nhàng, tươi tỉnh như một nàng tiên bước ra từ chuyện cổ tích nói chuyện với chị gái tôi và anh chồng sắp cưới. Tư thế của người đã có chút thành tựu, cũng chả thèm chấp vặt. Nó nói chị gái nó chỉ có trình độ trung cấp thôi mà, còn nó ... Chị ấy chặn ngay: đồ ngu ngốc, đi ra chỗ khác ... Nó buồn và ngượng quá! Đây là nhà nó mà. Trước mặt người lạ nữa. Buồn....
                Thì ra chị ta chỉ dẫn anh chồng sắp cưới đi thăm qua nhà họ hàng cho có lệ thôi, đến nhà nó đã khó chịu, gặp nó chị ta càng khó chịu. Niềm tự hào vì đã là sinh viên đại học của nó đã bị tổn thương ít nhiều. Mặc kệ thôi, dù sao chị ấy thật là tốt số. Anh chồng sắp cưới rất tài giỏi. Một mình mở công ty riêng, có ô tô con, nhà cửa đầy đủ. Lại rất thương yêu chị ấy. Còn nó thì đang là một sinh viên đại học rất nghèo.
                Nó  mải miết ở trường, có lần nghe mẹ nói chuyện gia đình già cũng chẳng mấy tốt đẹp gì. Hóa ra chồng già cũng khá tốt tính nhưng mà rất nóng. Khi giận thì đánh già rất thảm, có khi phải nằm viện mấy ngày liền. Cậu con đầu sau khi tốt nghiệp được một quan chức cấp cao bên quân đội trong họ xin cho về giữa thủ đô công tác. Sự nghiệp đang hanh thông thì anh này vay nợ để tiêu pha nhiều quá. Cô vợ làm giáo viên cấp ba lại cũng chẳng biết thu vén cho kinh tế gia đình gì cả. Cuối cùng chủ nợ đòi rát quá, báo vào cả cơ quan. Mà kỷ luật trong quân vốn rất nghiêm, anh bị cho thôi việc. Lăn lộn qua mấy nghề khác nhưng vẫn thua lỗ. Còn chị thì sinh non ra ba đứa trẻ, chết mất một đứa. Còn hai cô công chúa, anh chồng lại là con trưởng. Gia đình vì thế mà lục đục. Bố chồng vốn đã không ưa chị từ trước. Lại thêm vụ chồng chị bỏ hơn trăm triệu đồng lo lót để cho chị làm công chức mà không xong. Tiền mất hết, mãi sau mới được. Xót tiền ông đến cả nhà chị chửi ầm ĩ. Bây giờ lại không sinh thêm con được nữa. Ông ấy càng ghét chị ấy! Hôm vừa rồi thấy mẹ còn kể chuyện vào ủy ban có ít việc. Gặp chồng chị Lan vào đó nộp đơn ly hôn mà nó thấy băn khoăn quá. Trong khi chị Lâm con già Vân thì đang rất hạnh phúc và thành đạt ở Hà Nội.

               Liệu có phải con người đều có số? Và số phận mỗi người đều sinh ra từ tính cách của mỗi người? Nó thấy rùng mình, vì tính nó khá giống chị Thủy học cùng hồi đại học. Chị ấy giờ đã khá lớn tuổi nhưng vẫn độc thân vui vẻ. Còn nó cũng thế, đang vẫn cô đơn. Thôi rồi. Từ mai nó lại phải đọc sách và chăm chỉ làm việc thôi. Nó muốn có một số phận tốt. Mà số phận tốt bắt đầu từ một tính cách tốt. Tính cách tốt bắt nguồn từ những suy nghĩ tốt. Những suy nghĩ tốt bắt đầu từ những hành vi tốt. Muốn vậy nó phải sống chân thành, chân thật. Lương thiện và thân thiện. Đẹp đẽ và chuẩn mực. Nó sẽ luôn ghi nhớ những điều này.

                                                                 Tác giả: Phạm Thị Hợi

No comments:

Post a Comment