Ngày đó, khi nó là sinh
viên trường trung cấp trong thị xã. Người họ hàng của nó trong thị trấn cho nó
ở hẳn một cái nhà ở gần chợ đang bỏ không. Họ cũng cho nó thoải mái cho thuê
nhà, hay bảo bạn bè đến ở mà lấy tiền tiêu, nhưng cấm không được xin họ dù chỉ
một đồng cho dù có bị chết đói. Nó tặc lưỡi, xem ra cũng khá ổn. Nó chẳng khác
một cô tiểu thư con nhà giàu có là bao! Dù sống cũng chẳng thoải mái gì với
việc thỉnh thoảng người họ hàng đó ngang qua nói những điều xúc phạm nó.
Nhưng nó đành nín nhịn. Nó muốn tiết kiệm tiền cho mẹ. Với lại nó cần một
chế độ ăn uống, luyện tập, học tập và thuốc men rất đặc biệt. Nó không thể sống
gò theo khuân mẫu của ký túc. Nó cũng gặp vấn đề về tâm lý từ khi nó bị trượt
phổ thông. Số tiền mẹ cho nó hàng tháng quá ít để nó có thể sống thoải mái cùng
bạn bè.
Có đứa bạn xui nó đừng vào ký túc. Vì không đua được với nếp sống khá giả của mọi người sẽ bị họ khinh. Nó đành ở một mình buồn ro trong ngôi nhà rỗng tuếch giữa phố.
Có đứa bạn xui nó đừng vào ký túc. Vì không đua được với nếp sống khá giả của mọi người sẽ bị họ khinh. Nó đành ở một mình buồn ro trong ngôi nhà rỗng tuếch giữa phố.
Những buổi tối thật buồn, nó lang thang trên phố, rồi rẽ vào một quán
cháo, gà tần hay cánh gà nướng bên đường. Xem ra cuộc sống của nó cũng khá
thoải mái. Có lúc nó nổi hứng lãng mạn, nó trèo lên sân thượng ngắm sao đêm,
hoặc ngắm con phố nơi nó sống về đêm thật yên tĩnh và đẹp đến lạ kỳ. Những dãy
cây xanh bên đường đều tăm tắp phủ bóng xanh mát mắt. Mùi hoa xoan đào, mùi
hương hoa sữa hòa quện vào nhau thành một mùi dặt dìu khó tả làm say đắm lòng
người. Vì là con phố ngay chợ, nên về đêm nó rất vắng người qua lại. Thế là
khách qua đường ở con phố này về đêm đa phần là những đôi nam nữ. Trời về
khuya, con phố càng vắng lặng. Những đôi nam nữ đi dưới lòng đường có thể thoải
mái khoác tay nhau mà không phải thẹn thùng. Họ không biết phía trên cao, có
một cô bé 19 tuổi đang nhìn ngắm họ. Nó thấy các đôi uyên ương thật đẹp. Tình
yêu trong trái tim họ với nhau tạo thành một trường sinh học lung linh, lộng lẫy bao quanh lấy họ. Trang sức đẹp nhất ở trên đời là tình yêu! Những đôi mắt xanh mướt của tình yêu say đắm nhìn
nhau, lắm chặt tay nhau, nguyện cùng nhau đi hết cả cuộc đời thật đẹp và lãng
mạn. Nếu nó có phép màu của bà tiên trong chuyện cổ tích. Nhất định nó sẽ ban
phước lành cho những đôi uyên ương đang say đắm yêu nhau kia. Nó sẽ giúp lời
ước nguyện mãi mãi hạnh phúc bên nhau của họ sẽ trở thành sự thật. Nhưng nó
không phải là bà tiên trong chuyện cổ tích. Thế là nó ngước lên bầu trời đầy
sao như một mảng lưới lớn lấp lánh bao phủ lấy nó. Nó cầu chúa, nó cầu trời
giúp cho lời nguyện cầu tình yêu của những đôi lứa đưới lòng đường kia trở
thành sự thật. Đôi khi nó cũng thấy hạnh phúc khi nhìn một đôi đang hạnh phúc
tươi cười vừa đi ngang bên dưới. Đêm ấy thế nào nó cũng mơ về một tình yêu thật
đẹp. Nó đã mười chín tuổi mà vẫn chưa từng có bạn trai.
Nhưng mà nó phải ngủ
thôi, mai còn dậy sớm đi học. Trường của nó rất nghiêm, 6h30 đã vào lớp. Ai đến
muộn một chút là phải làm bản kiểm điểm, bị phạt tiền, cuối kỳ còn bị xem xét
để hạ xếp loại hạnh kiểm nữa. Nó thì luôn cố gắng đi đúng giờ. Trước khi đi ngủ
luôn chăm chắm cái đồng hồ báo thức. Nhưng sức khỏe của nó dạo ấy không tốt.
Hôm nào thay đổi thời tiết là nó cứ ngủ li bì, khi nó giật mình tỉnh giấc thế
nào cũng đã muộn giờ đến lớp. Nó vội vã mặc quần áo, lau qua cái mặt, ôm cặp
sách đã chuẩn bị từ trước. Rồi nó ba chân, bốn cẳng chạy thẳng đến trường. Các
bạn ở lớp nhìn bộ dạng đầu tóc bù xù của nó, thế nào cững ngả nghiêng cười. Cô
giáo thế nào cũng quay mặt đi cười lặng lẽ. Con gái gì mà ... như đàn ông! Chả
trách không có người yêu!
Mà nó giống đàn ông thật,
nó cứng cáp, nó khô khan, nó cũng khá cục cằn và thô lỗ với bạn bè. Nó lạnh
lùng và đôi khi cũng khá lỳ lợm. Vì nó quá mệt mỏi. Nó phải chịu đựng quá nhiều
điều bất công từ cuộc sống. Gia đình, sự nghiệp, tình yêu và sức khỏe đều làm
nó rất đau. Chúng đều luôn muốn tước đoạt mạng sống của nó. May mà đức chúa
nhân từ vẫn luôn ở bên nó.
Nó sẽ lại nhe miệng cười nói:
Goodluck! Hồi phổ thông nó hay dùng tiếng anh trong giao tiếp. Mọi người sẽ lại ồ lên
hỏi trêu trọc: Hạnh nói gì thế? Nghe chẳng hiểu gì cả! Nó lại cười đỏ mặt nói:
Chúc mọi người ngày mới nhiều may mắn. Mọi người sẽ lại cười tươi giòn rã. Cả
lớp ai cũng biết nó: nóng tính, cục cằn và đôi khi khá thô lỗ với bạn bè. Nhưng
nó lương thiện, nhân hậu, cầu tiến và có khá nhiều sự hiểu biết về các lĩnh vực trong cuộc sống. Mọi người
trong lớp nó học vấn thấp, tư tưởng tầm thường, ... nhưng tất cả họ đều mặc
nhiên chấp nhận phần xấu xa nhất trong con người nó. Họ luôn cố gắng hết mình
giúp đỡ nó tiến bộ. Họ là những người bạn rất tốt của nó. Ở bên họ, nó luôn rất
thoải mái dùng hết tâm lực và tài lực của mình đê vươn lên. Thế nào nó cũng lại nhìn mặt trời đang ló rạng trên cao. Nó biết ơn chúa đã cho nó sống thêm một
ngày. Khoảng khắc của bình minh khi bắt đầu một ngày mới luôn rất đẹp trong mắt
nó.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment