Anh yêu ah!
Ngày chia tay, em vẫn lần nữa từ
chối lời đề nghị kết hôn của anh. Chắc anh đã giận và hận em lắm? Có thể mọi lý
do em đưa ra anh đều cho là em giả dối và ngụy biện. Nhưng anh ah, anh có biết
không. Em chuẩn bị tốt nghiệp đại học và đang rất hoang mang trước cuộc sống
mới. Em không tiền, không công việc. Nguồn chu cấp về tài chính của gia đình
dành cho em sắp kết thúc. Đơn giản là vì em đã học xong, cần phải tự đi làm để
kiếm sống. Em có rất nhiều ước mơ và dự định trong đầu. Nhưng em có thể làm gì
với hai bàn tay trắng? Chuyện nhà cửa vẫn chưa đâu vào đâu. Nguy cơ em không có
một tý tài sản nào vẫn treo lơ lửng trên đầu. Em chẳng có gì trong tay để tự
tin bước vào một cuộc hôn nhân với anh cả. Gia đình thì bung bét! Những người
thân như một lũ ... biến thái! Em có sức mạnh và bản lĩnh gì để bảo vệ anh khỏi
họ? Trong khi họ vẫn túm được vào điểm yếu của em là tài sản
Nhưng em đã xác nhận rõ ràng
tình yêu với anh. Em đã nói, nếu em kết hôn em sẽ chỉ kết hôn với anh mà thôi.
Mình đã cùng khóc, anh chắc là giận em lắm. Con bé đáng ghét này có gì đáng quý
mà làm anh khổ sở ngay từ những ngày đầu nhập học cho đến tận khi ra trường. Em
muốn làm thật nhiều điều gì đó cho anh. Nhưng giờ em biết tìm anh nơi đâu? Em
đã lần mò mọi thông tin về anh nhưng đều đi vào ngõ cụt. Mình đã biết quá ít và
sai lạc thông tin về nhau. Làm sao em có thể tìm lại được anh?
Sau bao bao nhiêu lăn lộn với
đời. Em chợt nhận và hiểu ra anh là những thứ đáng quý nhất trong cuộc đời mà
em có. Nhớ lời hứa năm xưa, em vội vã kiếm tìm anh. Nhưng anh ở đâu giữa thế
gian rộng lớn. Và có khi nào anh chợt nhớ đến em không? Mình thật sự mất anh
rồi hay sao? Em xin lỗi anh nhé. Em sai rồi khi đã để mất anh. Em sai rồi khi
đã hiểu biết quá ít thông tin về anh. Em sai rồi khi đã không yêu thương, dấn
thân và tranh đấu để có anh nhiều hơn. Em sai rồi khi đã có những lựa chọn sai
lầm làm tổn thương anh. Em sai rồi khi không nhận thức rõ ràng đâu là tình yêu,
đâu là tình bạn, đâu là chỉ những hoài niệm về quá khứ. Có cách nào để em sửa
được lỗi sai đây? Thời gian làm hoen nhòe bao kỷ niệm. Có cách nào em tìm gặp
được những người bạn xưa, hỏi họ về anh!
Cuộc sống sẽ có vị gì khi mất anh?
Em đã nghĩ rồi mọi thứ sẽ trôi qua. Nhưng cũng đã đến 5 năm rồi mình xa cách.
Sao em vẫn không thể tách được bóng hình anh khỏi trái tim mình. Số phận của em
thật là nghiệt ngã và đen đủi. Mội tuổi thơ cay đắng, tủi hờn trong đói nghèo.
Em vẫn cứ hi vọng, ở đời khổ trước sướng sau. Nhưng từ ngày để tuột mất
anh. Em có ngày nào hạnh phúc? Em đã nghĩ tất cả cũng chỉ tại chữ tiền mà thôi.
Và em đã rất cố gắng học tập và suy nghĩ về nó. Nhưng thực ra em đã lầm. Còn cả
những mối quan hệ rắc rối của các bậc cha, chú, bạn trai, bạn gái, gia đình
và cả từ chính em nữa. Tất cả như một lực cộng hưởng tồi tệ đẩy anh ra xa
em. Giờ thì em khát khao tìm lại. Anh ở đâu. Mau tìm em đi ạ. Em mỏi mòn và có
thể sẽ chết trong nhớ mong, và cô đơn mất...
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment