Vốn xuất thân
trong một gia đình nghèo. Cha mẹ mất sớm từ khi ông Cung đang học lớp ba. Chỉ
còn lại một mình trên cõi đời, ông bà nội ngoại đều đã già nua. Thấy không thể
trông chờ vào sự giúp đỡ của các cô, dì, chú, bác. Ông Cung bỏ học ở nhà tự
trồng lúa, trồng rau, nuôi gà. Cứ rảnh tay là ông sách giỏ ra đồng bắt cua, bắt
cá kiếm cái sống qua ngày. Dọc các cánh đồng quê ông, nơi nào ông cũng thông
thuộc như lòng bàn tay mình. Cũng bởi thế mà da dẻ ông Cung lúc nào cũng đen
trùi trũi. Ông Cung cũng còi cọc, lùn tịt chứ không lớn bằng chúng bạn cùng
trang lứa.
Ông Cung sống
với bà nội trong một căn nhà nhỏ tồi tàn cạnh cánh đồng. Ruộng đất thì cằn khô, sức vóc thì nhỏ bé.
Tiền ăn uống của hai bà cháu gần như chỉ dựa vào tiền bán cua, cá mà cậu bé
Cung khi đó bắt được. Những hôm trời mưa lớn, hoặc khi Cung hay bà bị bệnh,
Cung không đi ra đồng bắt cua cá được, thì hai bà cháu sẽ bị đói!
Hàng ngày
chú bé Cung vẫn cặm cụi làm đồng và thu lượm nguồn thủy sản tự nhiên của địa
phương. Nhìn chúng bạn cắp sách đến trường, lòng Cung luôn khao khát nhưng đành
chịu, bởi gia cảnh nghèo hèn của mình. Bất hạnh với em không dừng lại ở đó. Bà
nội, người thân yêu nhất của em cũng qua đời trong một cơn bạo bệnh. Cậu bé mới
mười hai, mười ba tuổi đã phải bắt đầu một cuộc sống tự lập hoàn toàn. Không
người yêu thương, chăm sóc. Biết bao những giọt nước mắt hờn tủi đã tuôn rơi từ
cậu bé mồ côi, mồ cút tội nghiệp. Chịu đựng sự khinh ghét, ghẻ lạnh, hắt hủi
của người đời bởi gia cảnh nghèo hèn và tương lai mù mịt của Cung. Lòng Cung
chỉ khao khát đến cháy bỏng một ngày mình sẽ trở lên giàu có. Cung mơ ước mình
sẽ có ô tô, có nhà lầu và người hầu hạ. Nhưng làm giàu bằng cách nào? Khi mà
gần như Cung chỉ có hai bàn tay trắng. Căn nhà nhỏ xíu, dột nát có giá trị
chẳng đáng là bao. Tài sản của em chẳng có gì ngoài vài ba đồng tiền lẻ có được
nhờ bán cua cá cất đi để phòng khi đau ốm. Ai mà dám cho em vay tiền kinh
doanh? Dù em đã nghĩ ra rất nhiều cách để có thể trở lên giàu có. Chỉ có điều: Có bột mới gột lên hồ. Còn em chẳng có
gì cả. Sự bần cùng đã đẩy em dần xuống đáy sâu nhất của xã hội. Không có sự dạy
bảo của gia đình. Cung liều cố ăn cắp một con trâu của người trong làng. Bán đi
cho lò mổ, Cung dùng tiền đó mua một chiếc công nông để thỏa mãn ước mơ. Em trở
thuê đất, cát, đá, sỏi … cho bà con trong vùng. Ai cũng nghĩ em đã ăn cắp trâu,
nhưng làm gì có bằng chứng? Vào những năm khoảng đầu thập niên 90, nhà nào có
công nông ở nông thôn sẽ giàu có. Vì xăng dầu khi ấy được nhà nước trợ giá lên
giá rất rẻ. Cung lại vô cùng cần cù chịu khó. Có người thuê, dù ngày nắng cũng
như mưa, dù phải chở hết cả đêm cho kịp các đơn hàng, Cung cũng nhận và làm
hết. Tiền để ra được ngày càng nhiều. Cung đã trở thành một triệu phú trẻ từ
bao giờ không hay. Nhưng trong lòng Cung vẫn là lỗi xấu hổ, ân hận xót xa vì
việc mình đã ăn cắp trâu của người ta. Nhìn những giọt nước mắt của gia đình
mất trâu tuôn rơi, nghe sự rên khóc của họ. Lòng Cung cũng đau đớn lắm. Nhưng
nếu nhận là mình lấy, chắc Cung sẽ bị họ đánh chết hoặc phải ngồi tù. Cuộc đời như
thế với Cung coi như đóng cửa. Vì thế em cứ vùi đầu vào công việc. Nhưng lỗi ân
hận, sự sợ hãi vẫn ám ảnh em hàng đêm. Không thể tránh né sự việc, Cung đem số
tiền bằng gấp năm lần giá trị con trâu em đã lấy, kèm một lá thư xin lỗi và
nhận là “ coi như em đã vay dấu mặt họ
một con trâu. Giờ em trả lại họ cộng cả tiền lãi bằng năm con trâu”. Em đã
bí mật thả gói tiền và bức thư vào gia đình nhà em đã từng ăn cắp trâu. Chứng
kiến những giọt nước mắt vui mừng, sung sướng, hạnh phúc vì số tiền bồi thường
con trâu bị mất quá lớn mà họ nhận được, lòng em mới tạm yên.
Em lại lao
mình vào công việc. Tiền kiếm ra, em mua thêm nhiều xe công nông mới rồi thuê
người lái. Thấy chiếc xe công nông giờ trở lên bé tý, em chuyển sang mua ô tô
tải cỡ lớn trở vật liệu xây dựng cho những công trình lớn. Tên tuổi của một ông
chủ Cung từ đó nổi danh như cồn. Cách làm ăn đứng đắn, đàng hoàng, giàu lòng
nghĩa hiệp với những người khốn khó và người từng vương vào tội lỗi. Giới làm
ăn ai cũng phải nể trọng ông. Có nhiều tiền, ông Cung mua nhiều quả đồi trọc.
Phần vì sẵn để lấy đất khi có công trình xây dựng nào cần san lấp mặt bằng.
Phần vì ông vẫn ước mơ có nhiều đất đai hồi nhỏ. Ông tự tay và thuê người trồng
lên đó những vạt rừng xanh bát ngát. Ông lại nổi tiếng là doanh nhân có tâm với
môi trường. Nhà nước còn thuê ông trồng nhiều diện tích đất đồi trọc đang bị
hoang hóa. Ông cũng tham gia nhiều lĩnh vực như xây dựng dân dụng, bất động sản
… Làm lĩnh vực nào, ông cũng thu được những thành công rực rỡ. Lao động làm
thuê cho ông có thời điểm lên đến cả vài trăm người. Ông trở thành ông chủ trẻ,độc thân và giàu có bậc nhất một vùng ven Hà Nội. Ấy vậy mà những đối tác làm
ăn của ông vẫn phải hết sức giật mình khi thấy ông vẫn sống trong ngôi nhà nhỏ
khi xưa với bà nội. Vẫn căn nhà cũ đơn sơ, dù đã được sơn sửa và có nhiều vật
dụng, cây cảnh đắt tiền. Bởi chỉ ở nơi đó, ông mới cảm nhận tình yêu thương
thật sự của một con người đối với ông. Đó là tình yêu thương của bố, mẹ, bà
nội. Ông vẫn chưa tìm cho mình một người bạn đời, dù tuổi ông đã hơn bốn mươi.
Dù hiện giờ có rất nhiều người muốn gửi gắm con gái cho ông. Nhưng chỉ là ông
chưa tìm được người tương xứng với mình thôi.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Ảnh internet
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment