Cả ngày dài Hoài Thu nhớ Khang, cậu bạn trai thời sinh viên của nàng. Chẳng biết giờ này Khang đang ở đâu. Qua một người bạn học cũ, Hoài Thu biết Khang đã lấy vợ và to béo hơn xưa. Kể ra thì cũng lên mừng cho Khang, nhưng sao lòng Hoài Thu cứ se sắt lại. Suốt quãng đời đã qua, cô đã yêu thật nhiều. Cho đi thật nhiều. Rồi cô chỉ nhận về những nỗi đau và sự tổn thương vô cùng sâu sắc.
Vì sao đây? Tại cô nghèo ư? Ừ, cô nghèo thật. Ngoài những đồng tiền ít ỏi gia đình cho cô chẳng có gì cả. Cô chỉ biết vùi đầu vào học tập vì ngày mai lập nghiệp. Học tập để quên đi những cái buồn khổ hiện tại. Người nghèo là người khổ nhất thế gian. Nếu có ai đó tốt với một người nghèo, thì xin hỏi bên trong cái sự tốt đó có bao nhiêu % sự giả dối? Và dù Hoài Thu là một nhân vật hót vì những lỗ lực trong học tập của mình. Thì cuối cùng, Hoài Thu cũng bị loại! Cô chẳng trở thành người yêu chính thức của ai. Cô chỉ như một đỉnh núi cao khiến các chàng trai thử sức mình trinh phục nó. Nhưng chẳng ai muốn sống mãi trên đỉnh núi cả! Cuối cùng họ luôn trọn cho mình một người bạn gái dịu dàng và có gia đình đàng hoàng tử tế!...
Quãng đời tuổi trẻ Hoài Thu có muôn vàn sai lầm và ngốc nghếch. Và sai lầm nhất là Hoài Thu đã quá nghe lời những người lớn trong gia đinh. Kết quả là Hoài Thu luôn rơi vào những bất hạnh thảm thương. Hối tiếc nhất của Hoài Thu là làm đổ vỡ mối quan hệ cứ ngỡ đẹp như mơ với Khang. Giờ thì trái tim cô thấy nhớ anh tha thiết. Cô khao khát một gia đình ấm êm, hạnh phúc như gia đình anh. Một người cha vĩ đại, một người mẹ hiền thục và hai đứa em gái ngoan hiền, lễ độ.
Giờ thì tất cả đã muộn. Cô đã mất anh mãi mãi. Tại cô quá tự ti về gia đình mình. Tại cô mắc quá nhiều sai lầm và nông nổi lẫn dại khờ. Tại cô đã không kịp trưởng thành trong khi tình yêu đã gõ cửa. Và tình yêu ấy có lẽ đã làm cả hai bị tổn thương rất đau.
Ừ thì thôi nhé, mình thôi nhau thật nhé anh yêu? Có lẽ cũng đến gần chục năm rồi mình không gặp nhau. Mà mình có là gì của nhau đâu anh? Khang đã đi về một hướng khác. Hướng không có Hoài Thu. Cô có còn cái gì hấp dẫn với anh nữa để mà níu kéo anh? Trong mắt anh, cô chỉ là một con bé nhà quê vô vị và học đòi từ bao giờ? Lúc anh đến với cô, anh cũng chẳng cho cô cơ hội nào ngoài việc buộc phải chấp nhận anh. Khi anh bỏ rơi cô, anh cũng chẳng cho cô một cơ hội nào để níu kéo anh. Nghĩ lại cô chỉ biết trách mình chưa tốt. Trách số phận của mình chẳng ra gì. ....
Thôi để em bước đi thêm một bước nữa anh nhé! Vì Hoài Thu đã để một khoảng lặng quá dài từ khi mất Khang. Hóa ra cô đã ảo mộng quá nhiều về Khang. Cô mơ màng tưởng anh là bến đỗ của đời mình. Nhưng chàng hoàng tử trong mộng của cô một hai rứt áo ra đi. Thế là cô vỡ mộng, còn bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Giờ thì cô trưởng thành hơn. Cô nhận ra tình cảm với Khang chỉ là một trạm dừng chân nhỏ trong cuộc hành trình đi tìm tình yêu và hạnh phúc đích thực của đời mình.
Cô phải cất bước ra đi thôi. Chuyến tàu hạnh phúc đã sắp khởi hành rồi. Cuộc sống của mỗi người chỉ chốt được mỗi câu: Vui, khỏe, có ích thôi. Có lẽ Cô đã già!!!
Tác giả: Hoài Thu
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment