Một người yếu ớt và kém
cỏi thì nhất thiết phải khôn ngoan, mềm mỏng thì mới có chỗ đứng trong xã hội.
Thế nhưng một người tài giỏi, đức độ hơn người mà cô ta lại biết khôn khéo
trong cách hành xử thì đúng là bậc cao minh. Người như cô ấy không bao giờ thất
bại trên đường đời. Tôi bỗng nhớ tới một câu chuyện cổ ngày xưa mà tôi đã suy
nghĩ về nó rất nhiều.
Chuyện kể rằng, trước khi
lâm trung. Người cha gọi các con mình lại kề bên, há miệng ra cho các con quan
sát. Rồi ông thều thào nói: Các con thấy không, răng thì luôn rất cứng, mạnh để nghiền nát thức ăn nuôi sống cơ thể. Tựa như
lòng trung thực, thẳng ngay ở đời là riềng mối đạo đức của quốc gia, thì đã rụng hết cả rồi. Lưỡi thì luôn mềm
mại, luồn lọt qua các kẽ răng. Tựa như sự khôn ngoan, lắt léo ở đời, thì vẫn còn
nguyên. Cả đời cha sống quá cứng, mạnh và thẳng thắn.