2014-09-13

Bài học từ câu chuyện răng và lưỡi

                  Một người yếu ớt và kém cỏi thì nhất thiết phải khôn ngoan, mềm mỏng thì mới có chỗ đứng trong xã hội. Thế nhưng một người tài giỏi, đức độ hơn người mà cô ta lại biết khôn khéo trong cách hành xử thì đúng là bậc cao minh. Người như cô ấy không bao giờ thất bại trên đường đời. Tôi bỗng nhớ tới một câu chuyện cổ ngày xưa mà tôi đã suy nghĩ về nó rất nhiều. 
                Chuyện kể rằng, trước khi lâm trung. Người cha gọi các con mình lại kề bên, há miệng ra cho các con quan sát. Rồi ông thều thào nói: Các con thấy không, răng thì luôn rất cứng, mạnh để nghiền nát thức ăn nuôi sống cơ thể. Tựa như lòng trung thực, thẳng ngay ở đời là riềng mối đạo đức của quốc gia, thì đã rụng hết cả rồi. Lưỡi thì luôn mềm mại, luồn lọt qua các kẽ răng. Tựa như sự khôn ngoan, lắt léo ở đời, thì vẫn còn nguyên.  Cả đời cha sống quá cứng, mạnh và thẳng thắn.

Nghệ thuật chờ đợi để thành công

                Các cụ ta xưa thường nói: Giục tất thì bất đạt. Tôi thì lại rất thích câu danh ngôn: Thành công luôn đến với người biết cách chờ đợi. Đúng vậy, sự chờ đợi khôn ngoan là một đức tính then chốt trong sự thành công của mỗi người. Trong nghệ thuật quân sự, nếu vị chỉ huy không biết chờ đợi thời cơ chín muồi. Thì ông ta sẽ phải trả giá bằng chính máu xương của những người lính của mình. Có thể ông ta vẫn chiến thắng, nhưng nếu ông ta biết chờ đợi cơ hội chín muồi hơn. Thì rất nhiều người lính không phải bỏ mạng nơi sa trường. Nghệ thuật chờ đợi bậc cao là: biết lựa chọn thời điểm thích hợp nhất rồi mới hành động. 

Tự khúc độc thân

Nếu mình cứ sống độc thân vui vẻ
Thì làm sao mà có trẻ con
Đến khi già yếu lom khom
Lại chẳng có người con nào hầu hạ

Lấy chồng đi

Có người bảo tôi rằng
Làm sao cho bằng được
Lấy chồng trong năm nay
Nghe thì hay hay đấy

2014-09-12

Đạo lý cư xử để thành công

               Đạo làm người trên thì nhất thiết cần có sự bao dung, khoan thứ. Muốn chỉ dậy người dưới điều gì cũng đừng làm căng quá. Tốt nhất là hãy lấy cái đức độ lượng, bao dung làm đầu. Đừng ỷ lại mình là vai trên, lãnh đạo hay người lớn tuổi hơn hoặc là người thông minh tài giỏi hơn mà " bắt nạt" người dưới. Làm vậy hình ảnh của người đó sẽ trở nên xấu xí trong mắt người khác. Và người đó cũng không thể nhận được sự yêu mến và kính trọng của người dưới được. Hay luôn ghi nhớ câu danh ngôn:  Một người giỏi cần có ba người giúp sức. Hoặc câu thơ xưa cua cụ Tú Xương: 
Núi cao nhờ có đất bồi
Núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu?

Kẻ cùng đường luôn đáng sợ

Thứ nhất sợ kẻ anh hùng
Thứ nhì sợ kẻ cố cùng liều thân.
                  Từ xa xưa ông cha ta đã đúc rút ra điều đó. Câu ca này vẫn đúng trong thời đại ngày nay. Việc gì thì cũng có mức độ của nó. Con giun xéo mãi cũng qoằn. Người nào hiểu được chân lý đó, tất sẽ không phải gặp phải những điều đáng tiếc trong ứng xử thường ngày. 
                  Ngày xưa trong chiến đấu, những vị tướng quân nổi tiếng tài danh trong lịch sử nhân loại như Hàn Tín và Hạng Vũ. Đã rất thành công khi ứng dụng câu ca dao này. Khi quân đội của họ tinh thần suy sụp, lương thảo dần cạn kiệt. Họ chặn hết đường rút lui của quân sĩ, thậm chí đập vỡ hết nồi niêu và đốt cháy lương thảo. Quân lương chỉ giữ lại đủ dùng trong mấy ngày trận chiến sắp diễn ra.

2014-09-11

Nhà lãnh đạo bậc thầy

               Ở đời ta phải biết khi cương lúc nhu. Khi tiến, khi lùi. Có khi ta phải nằm yên một chỗ để bảo toàn tính mạng và những thành tựu của mình. Hoặc biết thả con xin xít bắt con cá rô. Đó được gọi là sự khôn ngoan. 
Sĩ tốt kén người hùng hổ
Bầy tôi chọn kẻ vuốt lanh
                             Bình Ngô Đại Cáo - Nguyễn Trãi
               Trong binh pháp cũng nói: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nói nhiều vậy để hiểu rằng. Một người sẽ ở trên mọi người nếu cô ta biết khi nào cần thuận theo ý người, khi nào cần nhún mình mà hỏi ý người. Cô ấy cần phải biết khi nào cần cộng tác với người khác, khi nào cần độc lập. Cũng cần biết đâu là điểm dừng hoàn hảo cho một vấn đề. Đó thật sự là người có trí tuệ bậc thầy. Người làm được như vậy sẽ được rất nhiều người yêu mến và kính trọng.

Phong cách lãnh đạo bậc thầy

              Bạn có ngh câu này quen quen: Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome! Còn tôi, tôi thì hay nói: Mọi phong cách lãnh đạo cũng sẽ dẫn đến thành công! Dù bạn có là nhà lãnh đạo theo kiểu " quân phiệt", hay lãnh đạo theo kiểu nhu thuận ... nếu bạn làm tốt thì sẽ vẫn làm cho nhân viên của mình phát huy hết năng lực phục vụ lợi ích của công ty. Điều cơ bản để tạo nên thành công là nghệ thuật lãnh đạo của bạn.
               Nếu một người lãnh đạo theo kiểu " quân phiệt", thông thường họ sẽ rất tự tin, quyết đoán, và rất có bản lĩnh. Họ là tấm gương đi đầu, là biểu trưng cho sức mạnh của công ty. Họ là tấm gương sáng cho các nhân viên noi theo và học tập. Tuy vậy với mỗi sai  lầm mà họ mắc phải sẽ là một đòn lớn với tâm lý của họ và của toàn công ty.

Kỷ niệm 11-9

               Buổi sáng thức dậy, nó kiểm tra tin nhắn điện thoại. Oh, hôm nay là ngày 11 tháng 9. Ngày mà cả thế giới phải kinh hoàng vì nước Mỹ bị khủng bố. Tòa tháp đôi của trung tâm thương mại thế giới đặt tại Mỹ bị sụp đổ trong nháy mắt. Bọn khủng bố đã bắt cóc máy bay và gây ra vụ việc này. 
                Ngày 11 tháng 9 với nó cũng rất đặc biệt. Đó là ngày nó chính thức bắt đầu một chuỗi hành trình dài tựa như "khủng bố" lại quãng đường nó đã đi qua. Đó là ngày nó bắt đầu bước vào học trung học chuyên nghiệp. Những bài giảng chính trị đầu khóa đã đưa nó vào một thế giới mới. Một thế giới của riêng nó. Nó không bị ảnh hưởng bởi tư tưởng và môi trường sống nơi nó đi qua. Nó cũng đã thấy vui vui khi ngày nó bắt đầu một cuộc hành trình mới, lại trùng với ngày kỷ niệm đau thương của nước Mỹ.

2014-09-10

Chia phôi

Có lẽ nào em sẽ chẳng bao giờ tìm lại được anh?
Lời hứa cũ xin đành lỗi hẹn
Nhưng con tim vẫn có điều muốn nói
Cả ngàn lần nó vẫn khát gọi tên anh!

Tinh thần hiếu học của dân tộc Việt Nam

              Ngu ngốc không phải là cái tội. Cái tội là ở chỗ không chịu học hỏi vươn lên. Nếu xung quanh không có người đáng để học hỏi thì phải đi tìm thầy, tìm trường, tìm lớp mà học. Nói như các cụ xưa gọi là: Tầm sư học đạo.
             Kẻ sĩ  tử khi xưa rất trọng chữ nghĩa và tôn trọng người thầy. Khi nhập môn họ thường làm lễ bái sư. Kính thầy hơn kính cha. Thế mới biết, ngày xưa trí tuệ và học vấn rất được tôn trọng. 

Điều đáng tiếc nhất ở trên đời?

                Ở trên đời sự đáng tiếcnhất là sự thiếu hiểu biết. Gọi là đáng tiếc nhất là vì sự thiếu hiểu biết của mỗi người hoàn toàn có thể được bù đắp bằng quá trình học hỏi. Tiếc rằng khi rơi vào cùng khốn vì sự thiếu hiểu biết thì đã quá muộn màng. Thế nên mới gọi là điều đáng tiếc nhất!

Cách chọn vợ

                     Một trong những việc lớn nhất của cuộc đời mỗi con người theo các cụ ta ngày xưa là: lấy vợ, làm nhà và tậu trâu. Nói như thế để thấy rõ vai trò của việc chọn vợ. Việc ấy không thể coi là việc nhỏ được. Người vợ là người đầu gối tay ấp với ta, là hậu phương vững chắc của ta trên đường đời. Là người bạn tri kỷ bên ta khi ốm đau bệnh tật hay khi áo gấm vinh quy. Nếu may mắn lấy được người vợ xinh đẹp, hiền hòa, sống có nề nếp tôn ti trật tự, lại tài giỏi thì quả là cái phúc ba đời của người đàn ông đó. Cũng vậy, nếu không may lấy phải người vợ luộm thuộm, lôi thôi, tính tình ngỗ ngược, cẩu thả ... thì đúng là cái họa ba đời nhà anh ta. Vì thế với những người tính nết không cẩn thận, không tuân theo những chuẩn mực của đạo đức đương thời thì đừng dại gì mà lấy về làm vợ.

Xin em đừng mãi là cô gái vô tư!

                Vô tư - đấy là tính xấu hay tốt? Một cô gái vô tư nhiều quá sẽ trở nên ... vô duyên. Mà đã vô duyên thì chẳng có ai kết hôn với cô ta cả. Thế là cô ta sẽ độc thân và cứ vô tư như thế đến hết cuộc đời. Cả đời cô đi qua, những việc cô làm đều rất " vô tư", cô đã chẳng có cái gì và làm cái gì gọi là " riêng tư" cả. Cô vô tư cả chuyện tình yêu, vô tư cả người đàn ông mà tạo hóa đã ban cho mình. Có lẽ cô chỉ yêu theo bản năng của một con người. Thế nên cô quá vô tư tin tưởng và tận hưởng hạnh phúc của tình yêu đó đem lại. Cô không có kế hoạch biến anh thành của riêng mình. Cô không có kế hoạch bảo vệ anh khỏi những người phụ nữ khác. Mọi việc diễn ra cô cứ " vô tư" chấp nhận. Rồi cô cũng chẳng vô tư được nhiều nữa. Khi cô để mất anh về tay một con " chuyên ăn cắp"! Cô nhận về cho riêng tư của mình một nỗi đau vô tận. 

2014-09-09

Con gái như quả bom nổ chậm?

               Thời xưa dân gian hay nói trêu: nhà có con gái như có trái bom nổ chậm. Vì là " trái bom nổ chậm" nên nó có thể phát nổ bất kỳ lúc nào làm gia đình tan tác. Mọi người trong nhà sẽ bị tổn thương. Lẽ dĩ nhiên, cuộc đời của người con gái đó coi như ... hỏng!
                Nói vậy để thấy cái giá phải trả cho sự nhẹ dạ và cả tin của một cô gái. Chỉ vì tin những lời ong bướm, chỉ vì chưa có cưới xin, đăng ký kết hôn đàng hoàng mà đã trao thân gửi phận. Để đến khi chàng quất ngựa truy phong. Người con gái chẳng biết chàng ở đâu nữa mà tìm. Trong người nàng đã mang một mầm sống thiêng liêng. Bỏ đi thì thương, vương vào thì tội.

Kế hoạch 15 năm

                Thế là một cái tết trung thu tưng bừng, náo nức và nhộn nhịp đã qua. Ngoài đường xe cộ dầm dập của những đoàn thanh niên choai choai vẫn rú ga và hò hét inh ỏi. Đúng là thanh niên mà. mình mà đi vào đám ấy khéo bị gọi là ... bà điên. Vì mình luôn quá chuẩn mực, quá nghiêm túc và nề nếp nữa. Hình như ai cũng lo mình ngốc, cũng sợ mình hư. Họ đều cố nhồi nhét những kinh nghiệm và suy nghĩ tốt đẹp của họ vào đầu mình. Thế là mình nghe những thứ đó để trở thành đứa ... ngoan ngoãn. Cứ thế, những suy nghĩ của mình càng ngày càng trở nên non nớt và sai lệch. Mình lại càng tin tưởng và sử dụng ý nghĩ của các bậc tiền bối, các vĩ nhân, các thứ lượm lặt trong đời sống. Và rồi một ngày mình bỗng nhận ra, mình đang dần xa lạ với chính mình. Mình đã có những thành công và hạnh phúc mọi người ca ngợi, thậm chí là ghen tỵ. Nhưng mình không hạnh phúc. Mình chỉ thấy chúng như chiếc vỏ ốc lóng lánh ngũ sắc đẹp tuyệt vời.

2014-09-07

Những người bạn thân yêu

                  Buốn thế! Các bạn tôi ơi. Những cô sinh viên trắng trẻo hồn nhiên và tài giỏi ngày nào. Các cậu đã đi lấy chồng trong niềm mơ ước của tớ. Rồi các cậu sao rồi. Đã mấy người trong số các cậu đã ly dị. Còn tớ, tớ đã để mất tình yêu thật sự trong lòng hồi sinh viên. Và tớ không còn sức để bước tiếp nữa. Sau hơn bốn năm gặp lại nhau trên facebook, chúng mình gặp lại nhau và trở thành hội độc thân vui vẻ hiệp 2.
                Các cậu thì có công danh và con nhỏ. Còn tớ thì chẳng đã có gì. Như con thuyền trôi không bến đậu. Và giờ tớ đang tính liều chết đi tìmtình yêu!

Xã Thạch Đà, huyện Mê Linh, Hà Nội

               Thạch Đà giờ đã khác xưa. Đường phố hàng quán mọc nên lố nhố. Trên đường thì lúc nào cũng dầm dập tiếng động cơ xe máy và ô tô. Chợ thì đông đúc và ngất ngú đủ mọi loại hàng hóa từ khắp bốn phương tập hợp tới. Kinh tế của các gia đình ở Thạch Đà ngày càng khấm khá. Nhà cửa được xây mới và sửa sang khang trang đẹp đẽ. Người Thạch Đà có lẽ cũng vì thế mà trở nên rộng lượng và vui vẻ hơn. Họ trở nên trẻ trung, hào hoa, phong nhã dù tuổi đã cao, con đã lớn. Đám thanh niên thì trông rất sành điệu. Những cô gái với những chiếc quần sóc ngắn và áo phông đủ loại thông thoáng vui vẻ, điệu đà đi chơi với bạn trai. 

2014-09-06

Clip Tết Trung Thu quê em


Thuật dùng người

               Các cụ ta xưa kia có câu: Dụng nhân như dụng mộc. Để nói về thuật dùng người của người xưa. Đấy là một trong những bài học kinh điển về thuật dùng người từ ngàn đời nay.
               Dụng nhân như dụng mộc. Ý nói mỗi người đều tốt xấu khác nhau. Người này mạnh chỗ này nhưng sẽ yếu ở chỗ khác. Con người vốn không hoàn hảo. Đa phần được mặt lọ sẽ mất mặt kia. Nhiệmvụ của người lãnh đạo là phải biết kết nối các mặt mạnh của các cá nhân trong tập thể thành một khối thống nhất và bền vững. Biết hạn chế tối đa các mặt yếu của các cá nhân. Cũng cần biết phát huy các mặt mạnh của mỗi cá nhân. Đôi khi cũng cần biết khéo léo lợi dụng mặt yếu của mỗi cá nhân vào đúng vụ việc và tình huống cần thiết để đem lại lợi ích.

Những người bạn cũ

                Nó và thế quen biết nhau từ hồi cấp 1, do nó sang học thêm bên lớp Thế những buổi cuối tuần. Nó khá ấn tượng với cậu bạn bé nhỏ, trông trắng trẻo, sạch sẽ và đá bóng rất hay này. Khác với những người bạn trong lớp của Thế thường quan tâm khá đặc biệt với nó, vì mẹ nó là cô giáo chủ nhiệm lớp Thế. Thế ngồi bàn trên nó hay lim dim nhìn nó hồi lâu. Nó cũng không để ý, mãi khi cô bạn  ngồi bên huých tay mách nhỏ nó mới để ý. Nó thấy một chút gì lạ lạ, vui vui.
               Vào cấp hai, nó và Thế học chung lớp. Vì đã quen từ trước nên nó khá cảm tình với Thế. Hơn nữa mẹ nó và bố Thế nghe nói là bạn thân hồi trẻ và lại đang cùng là đồng nghiệp nữa. Tuy vậy hai đứa chỉ chơi với nhau khi cùng tham gia đội bóng có cả nam và nữ.

2014-09-04

Chuyện tình éo le của chàng sinh viên đại học tại chức

                   Nó rất vui vì đỗ đại học, tuy chỉ là hệ đại học tại chức của trường đại học Thương Mại thôi. Nhưng nó đã rất vui và hạnh phúc. 
                 Vì là hệ đại học tại chức nên lớp nó có đủ mọi thành phần tựa như một xã hội thu nhỏ. Nó nghĩ cũng hay hay, vì môi trường học tập như thế khá giống với môi trường trong xã hội. Nhưng thực tế thì đã hơn một lần nó phải ngậm đắng nuốt cay vì đã xác định đi học đại học tại chức nếu không đỗ đại học, ngay từ khi bước chân vào học phổ thông.
                Lớp nó trẻ nhất sinh năm 86, già nhất thì sinh năm 56, chênh nhau đến 30 tuổi. Ngoài ra còn đủ loại người: Công nhân, thất nghiệp, cán bộ kế toán của các công ty, cán bộ của các sở ban nghành, chủ các doanh nghiệp tư nhân nhỏ ...

Đạo của nhà lãnh đạo doanh nghiệp

                  Người lãnh đạo giỏi ngoài trí tuệ kiệt xuất, phải có đức sáng bao trùm thiên hạ. Trí tuệ của người lãnh đạo cần bao trùm rộng lớn, sáng tỏ người ngu ngốc kém cỏi. Đức của người lãnh đạo giỏi cũng thương yêu đến cả những người hèn mọn nhất. Và đôi khi, người lãnh đạo không chỉ luôn theo ý mình. Mà họ nghe theo những điều lương thiện và tốt đẹp của những kẻ kém cỏi hơn mình như: người làm thuê cho mình chẳng hạn. Cái đó gọi là, lấy cái thiện trong thiên hạ làm cái thiện cho mình. Nếu được sống trong bầu không khí của một công ty có người lãnh đạo như vậy. Mọi người đều phát huy hết năng lực của mình. Dốc hết sức cho công việc chung. Luôn cố gắng hoàn thành mọi nhiệm vụ. Thậm chí còn tạo ra những đột biến đến công ty thêm phát triển. Bởi vì họ cảm thấy được thương yêu, tin cậy đúng mức.  

2014-09-03

Tết trung thu

                   Trung thu, chỗ nào cũng thấy trung thu. Nhìn nhà nhà, người người đi sắm tết trung thu mình mới biết dân tình ngày càng khá giả. Nhìn họ cứ ngỡ như ở Hàn Quốc hay Hồng Kông gì đó ấy. Họ xinh tươi, quần áo đắt tiền. Những thứ được sắm sang cũng rất đắt đỏ và đẹp đẽ. Mình ấn tượng nhất là những đứa trẻ. Thế giới của gia đình thật tuyệt. Bố mẹ, con cái ríu ra ríu rít. Mình ước cũng có một gia đình mà khó quá. Cũng tại mình cả thôi. Mình luôn thích người không thích mình. Hay ít ra là quay ra thích người đã không còn thích mình nữa. Có lẽ mình đã đánh mất tất cả tình yêu, tình bạn, sự nghiệp và cả gia đình rồi. Vì mình đã không chịu rèn luyện, mình đã tung hê mọi thứ. Lâu rồi mình không cố gắng tu dưỡng bản thân. Mình luôn cố gắng quên đi một cuộc tình đổ vỡ, một bóng hình đã không còn hướng về mình.

Liệu mỗi người có số phận của riêng mình?

                Cảm xúc hơi buồn...
               Buổi chiều, nó mặc một bộ đồ màu xanh, lịch sự và đắt tiền. Phóng xe nhẹ nhàng êm ái lượn quanh phố một vòng, rẽ quán phô tô, nó cần phô tô ít tài liệu nên thấy khá không thoải mái. Quán lâu ngày không đến, họ mới làm cái cổng chào kết bằng hoa, nó giật mình tưởng là đám cưới. Thấy ông chủ đang bịt mặt sửa máy phô tô, bà chủ thấy mình thì đi vào trong không thèm tiếp. Buồn ... Mấy người khách bịt mặt ngồi lố nhố trong quán. Mình dựng xe vào hỏi: Cô ơi có phô tô không ạ? Không ai trả lời. Mình quay xe đi thẳng đến quán khác, đang bận mà!

Mong nhớ người xưa


Trái tim em mỏi mòn trong mong đợi
Sợi chỉ mảnh mong manh về tin tức
Khiến em rất bức xúc khi đi tìm anh
Gặp những con người với vẻ mặt lạnh tanh

Bâng khuâng

Hay là, em chẳng cần đi tìm anh nữa
Nói thẳng ra, là liệu anh còn nhớ tới em?
Nhớ cô bé lấm lem nhiều bụi bẩn
Chiều thường thơ thẩn ra sân chơi đánh cầu

2014-09-02

Vụ tự tử bất thành

Tiểu thuyết: Tình Yêu Định Mệnh
Tập 1: Vụ tự tử bất thành

              Giữa thảm cảnh gia đình. Sự đau khổ, đổ vỡ và bị chà đạp nơi trường học. Nó cảm thấy không thiết sống nữa. Tất cả thầy cô, bố, mẹ, chị, em, bạn bè, họ hàng ... đều ghét bỏ nó. Chẳng có ai trên thế giới này cần nó cả. Vốn là người hướng ngoại. Nó không thể chịu đựng hơn nữa. Nó muốn chết. Muốn kết thúc cuộc đời ở tuổi mười lăm. Mà nó cũng không biết có phải là nó mới 12 tuổi như lời cô hiệu trưởng đã nói. Và cả người cậu đẹp trai, giàu có là họ hàng xa với nó cũng nói với nó thế. Cậu ấy nói, người bố mà nó vẫn hay gào khóc ở dưới mộ kia không phải là bố đẻ của nó. Cậu ấy còn nói, nếu người đã khuất kia có một sức mạnh với những người sống thật. Ông ấy cũng sẽ không giúp nó. Vì nó không phải là con ông ấy mà là kết quả của một sự phản bội của mẹ. Cậu  ấy chắc chắn điều ấy. Cậu ấy không có lý do để lừa dối nó.

Anh ... ơi, em muốn lấy chồng!

                Anh ... ơi! Giờ này anh đang ở đâu? Anh đang vui cười cùng bè bạn, đồng nghiệp hay hạnh phúc bên gia đình của mình?...
                Nhớ ngày mình chia tay, em đã nói rằng mình yêu anh, tuy một lần nữa từ chối lời cầu hôn của anh nhưng em đã nói: Em từ chối anh  không phải vì bất kỳ một người con trai nào khác. Chỉ đơn giản vì điều kiện và hoàn cảnh của em ở thời hiện tại không cho phép thôi. Em không thể giải thích sự nhiễu nhương và nghịch cảnh đớn đau của gia đình mình cho anh trước hơn một trăm người bạn học đại học. Vậy là em đành để anh ấm ức và giận dữ rồi! ...
               Anh yêu, anh cho em xin lỗi nhé! Em yêu anh nhất trên đời mà. Và chỉ mình anh thôi. Em nói thật đấy. Thật lòng em rất yêu anh, đó là cảm xúc rất chân thành, tự nhiên và vốn có tựa như hơi thở của em vậy.

2014-09-01

Người Thạch Đà

                  Nếu định nghĩa quê hương là nơi chôn nhau, cắt rốn. Là nơi ta lớn lên trong tình yêu thương của gia đình, bạn bè, xóm làng thì tôi chỉ có 1/2 là người dân xã Thạch Đà, Huyện Mê Linh, Hà Nội thôi. Vì khi mẹ tôi mang thai tôi đến tháng thứ bẩy thì đã ra Hà Nội ở nhờ nhà họ hàng để tiện cho việc sinh nở. Những ngày ấy, hôm nào mẹ cũng đi dạo một vòng quanh hồ Hoàn Kiếm để thư giãn và ngắm cảnh. Sau khi tôi chào đời mạnh khỏe tại Bệnh Viện Phụ Sản Trung Ương, các dì và cậu đã ra đón mẹ và tôi về quê. Thế là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi là ở nội thành Hà Nội mất rồi. Nhưng nơi tôi đã lớn lên, trưởng thành cùng gia đình, bè bạn, thầy cô tại mảnh đất Thạch Đà yêu quý. Với rất nhiều niềm tự hào mà ai xa quê cũng rất tự hào nói mình quê ở Thạch Đà!