2015-04-25

Những Trái Tim Lớn (Tập cuối)



      Thấy cô giáo của Tuấn Minh bước đến. Hạnh ôn tồn nhưng cũng khá bực mình nói: Lần sau chị để Tuấn Minh bị đánh và tổn thương như thế này tôi sẽ kiện chị nhé! Chị ta cố biện minh: Bọn trẻ đánh nhau ngoài giờ học em không thể quản được! Với lại bọn trẻ con ấy mà ... Hạnh nói:  Sao chị lại có thể thiếu trách nhiệm như vậy? Vì chúng là trẻ con nên mới phải dạy dỗ, uốn nắn cho chúng tử tế, đàng hoàng chứ? Chị có biết ông ngoại của thằng bé này có thể quyết định việc biên chế và thôi biên chế của chị hay không? Cô giáo Tuấn Minh nghe thế tai mặt nói: Thôi em xin lỗi chị? Em hứa từ sau không để cho đứa nào trêu trọc và đánh con chị nữa. Cô ấy quay ra quát nẹt thằng bé vừa làm Tuấn Minh khóc làm thằng bé này hốt rúm. 

     Vừa lúc ấy mẹ thằng bé đó đến đón. Thấy con trai bị bắt le bắt lét như vậy cung xưng xỉa mặt mày nói. Cháu nó là trẻ con. Con nhà người ta không có bố mẹ thì nó nói không có bố mẹ chứ có gì sai đâu mà các cô bắt nạt nó thế? Hạnh đứng ra nói như mắng chị ta: Vì nó là đứa trẻ con thì mới cần dạy bảo cho chúng lên người tử tế. Chị xem, con chị nói làm thằng bé khóc đến mức này để mà cười, chị bảo như thế có là ác độc không? Chị không dạy bảo cháu tử tế sau nay làm sao con chị trở thành người lương thiện, tử tế được! 
      Chị ta thấy Hạnh vẫn đang ôm ấp Tuấn Minh mà xót xa thì sợ quá. Tưởng Hạnh là mẹ Tuấn Minh. Với lại thấy cậu con trai đang ăn cái xúc xích nướng to tướng do Hạnh mua cho thì vui mừng hớn hở ra mặt. Chị tai xin lỗi Hạnh và baot con trai xin lỗi Tuấn Minh.
      Tuấn Minh bỗng trượt xuống đất và chạy ra phía đường lớn gọi to: ông ngoại, ông ngoại ơi! Thì ra bố mẹ chị Mỹ Lệ đã đỗ ô tô ở đó từ bao giờ. Mặt cô giáo Tuấn Minh trở lên tái mét khi thấy mặt ông ngoại Tuấn Minh. Thằng bé đang díu dít chào ông nó và xin phép ông cho nó về thăm bà nội và anh Sinh.
      Vừa lúc đó bà nội thằng Sinh tất tưởi chạy đến. Tay bà vẫn cầm cái que chẽ. Chắc bà đang nấu dở cơm. Bà lay vai thằng Sinh nói: đứa nào, đứa nào vừa đánh thằng Minh? Hạnh chào bà lễ độ và nói: chuyện đó đã được giải quyết tốt đẹp rồi bà ạ. Từ sau có ai trêu trọc, hai đứa cứ nói với cô giáo là xong. Rồi bà cụ lại quay ra dầy mằng thằng Sinh vì tội dám xin cô Hạnh thịt. Hạnh buộc phải can ngăn và cố giải thích vì thằng Sinh quá thương Tuấn Minh và muốn đón Tuấn Minh về nhà chơi một hôm. Hơn nữa, giúp đỡ bà nhiều thì cháu không có. Chứ ít như vậy thì cháu làm được.
      Rồi Hạnh quay ra hỏi bà về chuyện đi lĩnh tiền bảo trợ của thằng Sinh. Vì trước đó, bạn của Hạnh đã đưa được thằng Sinh vào tốp 10 học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn được ngân hàng Viettinbank tài trợ theo quỹ khuyến học, khuyến tài. Chỉ cần được lọt vào tốp 10 là đã có quà và tìn phụ cấp hàng tháng rồi. Tuy ít ỏi nhưng cũng đủ tiền sách bút cho cháu bé. Cơ hội vui vậy mà sao bà chưa đi lĩnh tiền. Bà cụ ngơ ngác nhìn Hạnh nói không biết gì về việc này. Hạnh nói hôm trước cháu qua nhà bà thấy bà đóng cửa, cháu có để lại thư mà? Bà cụ lấy từ trong túi áo có cài kim băng cẩn thận hỏi: thư này hả cháu? Bà đâu có biết chữ? Cũng không dám nhờ cháu đọc hộ sợ có chuyện về Mỹ Lệ. Bà định ra đây tiện thể nhờ cô giáo đọc giúp!
      Hạnh vui vẻ nói: Chuyện quan trọng cháu đã không để lại thư rồi. Thư này cháu bảo bà trong tuần này vào ủy ban thị xã lĩnh quà của ngân hàng tặng. Còn cháu đang hỏi bạn cháu xem chi nhánh nào của ngân hàng Viettinbank tài trợ chương trình này. Biết đâu lại là chi nhánh có người quen của cháu thì để cháu xin với giám đốc gói học bổng 500 nghìn trên tháng cho thằng Sinh để đảm bảo cho tương lai của nó.
      Bà cụ mừng quýnh, lắm chặt tay Hạnh, nước mắt lưng tròng mà mãi mới cất nổi lên lời: Tôi cám ơn cô nhiều! Cô tốt với bà cháu tôi nhiều quá ...
     Vừa lúc ấy điện thoại của Hạnh có tin nhắn của cậu bạn. Giám đốc chi nhánh ngân hàng tài trợ chương trình từ thiện cho trẻ em nghèo lại là người họ hàng xa bên ngoại của Hạnh. Hạnh cũng đã nhờ ông ấy khá nhiều việc giúp đỡ các trường hợp đáng thương. Cũng biết ông ấy đang cần ký hợp đồng khách hàng với cơ quan chú Quang. Hạnh tiến lại nhờ chú Quang xem xét việc làm ăn với ông họ mình và xin ông ấy tài trợ cho thằng Sinh coi như đấy là một nghĩa cử trả ơn hai bà cháu họ. Thật ra Hạnh nói khó một chút chắc ông họ Hạnh đồng ý ngay. Nhưng Hạnh muốn nhân cơ hội này giúp ông Hạnh một chút. Chú Quang đồng ý ngay, và ông của Hạnh cũng quyết định Sinh là một trong 2 cậu bé được nhận học bổng của ngân hàng đến năm 18 tuổi.
      Sinh nghe thấy vậy sung sướng nói với Tuấn Minh. 1 tháng anh sẽ có 500 nghìn, thế thì ngày nào anh cũng mua thịt cho em ăn. Em về nhà ở với anh, chúng ta sẽ lại sống như xưa! Hai đứa trẻ cứ zê ..,.zê sung sướng cười vang cả một khóc chợ xép, trong khi những người lớn đứng đó thì ứa nước mắt vì xúc động.
      Chú Quang quyết định đón cả hai bà cháu Sinh về nhà mình ở để tiện chăm sóc. Bà nội Sinh cũng đã quá già, cần có người lớn ở bên khi trái gió trở trời. Với lại thêm người thêm vui. Gia cảnh nhà chú ấy lại khá dư giả. Hai vợ chồng lại đi làm suốt, thành ra cần có người coi sóc nhàcửa và chăm sóc Tuấn Minh. Âu cũng là cái phúc của hai bà cháu hiền lành, lương thiện và giàu lòng nhân ái!
                                                                      Tác giả: Phạm Thị Hợi
                                                                           

No comments:

Post a Comment