Hạnh quay ra nói với bà cụ: bà đừng lo, bố mẹ chị Mỹ Lệ rất giàu. Họ thế nào cũng sẽ trả đủ tiền bà đã chăm lo cho Tuấn Minh thời gian qua. Và cháu tin họ sẽ dành cho Tuấn Minh một cuộc sống tốt như đã dành cho chị Mỹ Lệ. Nếu họ không nhận Tuấn Minh, cháu sẽ làm người bảo trợ cho đứa bé. Mà bà dễ đến gần tám mươi tuổi? Sao bà không xin chế độ phụ cấp của người già với chính quyền. Một tháng bà sẽ có thêm mấy trăm nghìn, chứ bà bán buôn vài mớ rau và cành cây rụng thế kia thì đáng là bao?
Cô, cô nói sao? Có chế độ phụ cấp cho người già ah? Già mới 85 tuổi có được không? Cái này cháu cũng không rõ lắm. Để cháu hỏi bạn cháu xem có giúp gì được bà chuyện này không. Vì cháu thấy ở quê cháu các cụ già đều có lương. Bà cụ như muốn quỳ sụp xuống cảm ơn Hạnh. Hạnh vội đỡ bà cụ đứng thẳng và nói: Ôi bà ơi! Ơn huệ gì đâu! Đó là chính sách của nhà nước dành cho người già thôi. Mà nhà của bà sao trông lụp xụp thế? Cháu đã hỏi tất cả các gia đình trong cái ngõ này về bà. Kỳ lạ lại không vào nhà bà hỏi. Tại cháu không nghĩ cái lều đó lại có người ở! Cũng may gặp cả ba bà cháu ở đây. Bà đừng sợ. Cháu tuy không tài giỏi và giàu có gì. Sức khỏe lại rất không tốt. Nhưng cháu có rất nhiều bạn tốt. Lớp cháu có anh bạn làm trong quỹ tình thương trong thị xã. Cháu sẽ nhờ anh ấy giúp bà. Nhiều người nhà tranh che dột nát như nhà bà được nhà nước hỗ trợ xây nhà mà. Cháu làm được gì cháu sẽ giúp bà hết sức!
Nói rồi Hạnh rút điện thoại gọi cho anh Bằng làm ở quỹ tình thương trong thị xã. Hạnh trình bày về hoàn cảnh đáng thương của bà cụ và nói rõ bà đang cần sự trợ giúp gấp, xin anh linh động. Cũng may anh bạn của Hạnh làm giám đốc của quỹ đó. Anh cho người đem ngay một hộp quà lớn đến cho bà cụ. Nhìn mắt bà cụ dưng dưng trong niềm hạnh phúc mà Hạnh cũng vui mừng đến ứa nước mắt. Chả biết trong hộp có gì? Nhưng anh cán bộ đến trao quà cũng là cán bộ thẩm tra thực tế để cho thị xã hỗ trợ xây nhà cho các hộ nghèo. Căn lều nhở như chuồng chim bằng tre và lá cọ có một cụ bà hơn tám mươi và một cậu bé lên 6 đăng ký hộ khẩu thường trú đương nhiên là được duyệt ngay. Bà cụ mừng vui khôn siết. Trông bà như trẻ hơn mười tuổi. Bà nói trong nghẹn ngào hạnh phúc. May quá, cô chú giúp già để già có chỗ thờ cúng ông nhà và bố mẹ thằng Sinh tử tế để cho linh hồn họ đỡ tủi. Nhắc đến con trai và con dâu, nước mắt bà lại ứa ra. Bà lấy tay áo lau nước mắt. Thật tội nghiệp cho bà cụ. Hạnh cũng nhờ các bạn mình làm giúp các thủ tục, giấy tờ để bà cụ được hưởng các chế độ chính sách hỗ trợ của nhà nước và các tổ chức, cá nhân hảo tâm. Bà cụ vui lắm! Hai đứa bé cũng nhảy cẫng lên vì sung sướng. Vì theo dự kiến căn nhà nhỏ sắp được chính quyền xây giúp họ sẽ có hai phòng nhỏ cho hai đứa bé! ....
Còn nữa ...
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Tình Yêu Của Cặp Vợ Chồng Bán Thớt ( Tập cuối)
>> Tản Mạn Về Sự Thành Công
>> Giấc Mơ Lọ Lem
>> Cuộc Sống Thời Hiện Đại
>> Chị Dâu - Em Chồng ( tập 1)
>> Chị Dâu - Em Chồng ( tập cuối)
>> Tiểu Thư Cũng Khóc
>> Cuộc Hành Trình Sinh Con Một Mình Của Cô Sinh Viên Sư Phạm
>> Chông Chênh Trong Hạnh Phúc
>> Sự Đời Lắm Lỗi Éo Le
>> Bà Cháu Bán Chó Con
>> Mỹ Lệ Đã Về Với Chúa
>> Đi Tìm Bạn Thỏ Trắng
>> Bà Cụ Già Đáng Thương
>> Tản Mạn Về Sự Thành Công
>> Giấc Mơ Lọ Lem
>> Cuộc Sống Thời Hiện Đại
>> Chị Dâu - Em Chồng ( tập 1)
>> Chị Dâu - Em Chồng ( tập cuối)
>> Tiểu Thư Cũng Khóc
>> Cuộc Hành Trình Sinh Con Một Mình Của Cô Sinh Viên Sư Phạm
>> Chông Chênh Trong Hạnh Phúc
>> Sự Đời Lắm Lỗi Éo Le
>> Bà Cháu Bán Chó Con
>> Mỹ Lệ Đã Về Với Chúa
>> Đi Tìm Bạn Thỏ Trắng
>> Bà Cụ Già Đáng Thương
No comments:
Post a Comment