Trời bỗng dưng trở lạnh. Ngoài đường
gió rét căm căm. Những hạt mưa xuân lạnh lẽo làm cho không khí càng thêm lạnh
lẽo. Thật đúng như câu thơ xưa in trong sách tập đọc lớp 1
Trời ren rét
Tết đến rồi
Thật là vui!
Năm nay thời tiết bất thường. Chẳng
biết tết này có nhiều hoa không? Mùa xuân, mùa của tình yêu và hạnh phúc lứa
đôi. Những ngày này, nó thấy nhớ anh tha thiết. Đã lâu quá rồi nó không gặp
anh. Thời gian trôi đi thật nhanh. Nếu gặp anh ở ngoài đường chắc gì nó đã nhận
ra? Nó không còn nhớ vì sao nó và anh xa nhau nữa. Nhưng có lẽ, nỗi đau anh gây
ra với nó là quá đau. Thế lên nó buộc phải quên anh, quên tất cả những kỷ niệm
của hai đứa để tiếp tục tồn tại và sống tiếp.
Quãng đời tuổi trẻ nó đi qua. Có muôn
vàn những sai lầm và vấp váp. Nó ước được sống lại một lần nữa để sửa chữa
những sai lầm của mình. Giường như, tình yêu, thành công và hạnh phúc vẫn đang
ở rất xa nó. Nó nhớ về ngày xưa. Nhớ những năm tháng ở tuổi mới lớn. Giường như
nó bị đứt gãy cảm xúc từ những ngày ấy. Tất cả tạo thành một vết trượt dài. Giờ
thì nó mới nhận ra, rất nhiều những điểm sai lầm và thiếu hụt của chính bản
thân mình.
Cuộc đời con người trải qua có một
trăm năm. Thoáng một cái nó đã đi qua ba mươi năm có lẻ của cuộc đời. Nó chưa
làm được gì to lớn như ước mơ thời thơ bé cả. Nó vẫn đang vất vả lập nghiệp.
Trải nghiệm những ý tưởng để thành công. Cầu mong năm 2015 sẽ là một năm đại
cát đại lợi với nó.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment