Tự dưng lang thang
trên Facebook mình lạc vào thế giới của xe máy và ô tô cổ. Cái gì chơi đồ cổ
thì hay ho thì mình chẳng biết. Riêng hàng công nghệ và máy móc mình chẳng
thích. Xe đời mới với bao nhiêu cải tiến rẻ ồi ra. Mình đã không thể hiểu tại
sao các đại gia và dân chơi xe cổ Hà Nội cách đây gần chục năm bỏ ra 50 đến 70
triệu đồng để mua chiếc Vespa cũ rích!
Còn nhớ hồi làm kế
toán ở Hà Nội, hai vợ chồng chú giám đốc và chị tổng giám đốc, mỗi người sở hữu
một chiếc xe Vespa trị giá cả gần trăm triệu đồng, trông như đống … sắt rỉ! Cả
đám nhân viên tụi mình đã ôm bụng cười nhăn nhở khi thấy xe sếp để lù lù một
đống ở công ty giữa hôm trời mưa gió ẩm ướt. Vì là xe cổ, lên lớp vỏ xe được
sơn mới lại, giờ sếp đã dùng một thời gian, gặp thời tiết xấu, những lớp sơn
mới bung ra, lộ rõ những lớp sơn cũ đã han rỉ trông thật nham nhở. Cả đám đang
bàn tán xôn sao, bình luận sôi nổi. Thì sếp đi qua, mặt đỏ bừng bừng. Chắc
trong lòng xếp giận lắm, cái bọn nhà quê này rõ chẳng phải là … dân chơi xe gì
cả. Mà ăn chơi thì phải tốn kém chứ, thế mà còn bình phẩm đắt rẻ này lọ. … Chắc
sếp đã nghĩ thế!
Nói vậy không có
nghĩa là tôi chưa từng đắm say và mơ ước được sở hữu những chiếc xe cổ tuyệt
đẹp. Mơ ước nhỏ nhoi đó trong tuổi thơ tôi, làm
đôi khi tôi tưởng như mình là một quý tộc nhỏ tuổi. Sang trọng và lịch
lãm bước ra từ chiếc xe hơi nhỏ xinh, màu đen và bóng nhẫy. Trông như một con
bọ hung xinh xắn! Có lúc tôi mơ ước được cưỡi một chiếc xe mui trần sang trọng
và vi vu lướt gió. Ấn tượng nhất với tôi có lẽ là hình ảnh chiếc xe Honda 67
đẹp như trong một giấc mơ của thầy giáo tôi hồi tôi học lớp 10. Đấy là chiếc xe
đã gắn bó suốt một thời sinh viên của thầy. Giờ đã đi làm, thầy chuyển sang
dùng 1 chiếc xe Win hầm hố. Thỉnh thoảng, thầy vẫn đi chiếc xe đó lượn ở sân
trường trong những buổi học hè vắng vẻ. Thấy vẻ ngây ngất và say mê chiếc xe bé
xinh, đỏ chót và đẹp như mơ của tôi. Có lần thầy đề nghị bán nó cho tôi giá 2
triệu
. Chẳng biết thầy đùa hay thật, nhưng mà tôi quá ngạc nhiên vì cái giá rất
rẻ của nó. Thầy giải thích rằng xe đó thầy đi đã lâu, xe đó cổ rồi nên giờ
người ta ít đi. Nếu xe bị hỏng cũng rất khó có phụ tùng thay thế. Nhưng mà khi
đó tôi mới 14 tuổi đầu, ai mà mua xe máy
cho một đứa như tôi chứ. Thế là tôi chỉ dám nhìn ngắm thầy cùng một cậu bạn
lượn lờ nghịch ngợm và biểu diễn các trò xiếc với chiếc xe ấy ở sân trường mà
thôi. Nhưng mà kín đáo và tế nhị hơn trước.
Thoáng một cái, mà
cũng đã 15 năm rồi. Thời gian trôi nhanh thật. Những con người đẹp đẽ ngày nào
giờ đều đã khác xưa. Cuộc sống cơm áo, gạo tiền. Cuộc đua công danh, lợi lộc đã
đẩy mỗi người đi về một chân trời mới khác xa nhau.
Nghĩ về ngày xưa,
tôi lại nhớ về một khoảng trời trong vắt rộn rã tiếng ve kêu nơi góc sân
trường. Nhớ những nụ cười và ánh mắt hồn nhiên trong sáng của những người bạn.
Nếu có một ước muốn. Tôi ước thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi. Tuổi trẻ ơi xin
hãy đứng lại. Và những người bạn thân yêu ơi, xin hãy ở bên tôi.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment