Có một gia đình giàu có ở ngay mặt phố. Người chồng làm giám đốc một cơ quan nhà nước lớn. Khách khứa ra vào biếu xén quà cáp, nhờ vả luôn. Chị vợ làm nội trợ, chăm một đứa con nhỏ và có nhiệm vụ nhận phòng bì giúp chồng. Gia đình họ nhờ vậy mà phú quý vinh hiển nhất khu phố. Chỉ có điều bà mẹ chồng già nua, ốm yếu quanh năm cứ như một sự lệch pha quá lớn trong cái hạnh phúc tưởng như viên tròn của gia đình họ.
Ông chồng thì bận đi làm suốt. Cuối tuần thì cuốn lấy vợ con, không đoái hoài gì đến mẹ cả. Chị vợ và đứa con thì ghét bà ra mặt. Họ cư xử với bà cụ rất thô lỗ. Nhất là khi có con gái bà đến chơi. Nhưng bà chỉ biết nuốt nước vào trong. Vì bà đã già, chẳng làm ra đồng nào cả, sống phụ thuộc vào vợ chồng họ. Hai vợ chồng họ sắp sếp cho bà cụ ở phòng thờ mãi tận trên tầng bốn. Họ lấy cớ để tiện cho việc bà hương khói cho cụ ông. Chứ thực ra là để không làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của gia đình họ. Rồi con cháu, họ hàng, và những người bạn già đến chơi với bà cụ họ cũng dễ đuổi cả ảnh hưởng đến việc làm ăn của họ. Nhiều khi vì nhớ con cháu, thèm tiếng người mà bà bò từ tầng bốn xuống tầng một ngồi chơi. Những lúc như thế chị con dâu và đứa cháu nội của bà mặc sức đưa ra những lời mạt sát bà cụ. Cứ như cụ là một mụ phù thủy già xấu xí vậy. Họ coi cụ như một thứ " của nợ" mà họ phải gánh vác. Có làn anh con trai cụ chứng kiến toàn bộ cảnh đó. Trông anh cũng xót bà cụ lắm. Nhưng anh sợ và yêu vợ, thương con nhiều hơn. Thế là anh mặc kệ, làm ngơ. Nhưng cô em gái anh thì không chịu như thế. Vậy là mỗi lần cô đến chơi rất hay có chuyện sò sặc cãi nhau. Mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu và chị dâu em chồng càng trở lên sâu sắc.
Trong một lần đóng thuế đất đai. Bà cụ tình cờ phát hiện ra mảnh đất đó vẫn đứng tên bà cụ. Thế là bà tuyên bố, vợ chồng, con cái anh con trai không chăm sóc và đối xử tốt với bà, sau này khuất núi bà sẽ di chúc mảnh đất cho cô con gái. Lúc này hai vợ chồng nhà này mới tá hỏa lên. Bà cụ vốn xưa nay nói là làm. Căn nhà bốn tầng nguy nga tráng lệ họ mới xây dựng thay thế ngôi nhà cấp bốn của bà khi xưa có nguy cơ mất trắng. Họ đành xun xoe, lễ độ, một thưa, hai dạ với bà cụ. Giường bà cụ được chuyển xuống phòng khách ở tầng một để bà tiện tiếp con cháu và những người bạn già. Với lại nhìn phố xá người qua lại cũng vui. Còn gia đình anh con trai tiếp khách và sinh sống từ tầng hai. Sắc mặt bà cụ từ đó trở lên tươi vui và trẻ ra dễ chừng đến cả mười tuổi. Nhiều người mừng cho bà cụ.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Ba Yếu Tố Làm Lên Sự Thành Công Của Sinh Viên Sau Khi Ra Trường
>> Điều Sinh Viên Cần Biết
>> Trường Đời Là Trường Đại Học Lớn Nhất
>> Người Thầy Vĩ Đại
>> Ước Mơ Có Tiền
>> Lòng Biết Ơn
>> Có Một Người Mẹ Như Thế (Tập 1)
>> Người Mẹ Trở Thành bạn Thân (Tập 2)
>> Người Mẹ Tuyệt Vời (Tập cuối)
>> Làm Gì Khi Bỗng Dưng Có Một Số Lớn?
>> Mùa Hoa Cây Trứng Gà
>> Cô Phù Thủy Nhỏ
>> Hãy Cao Thượng Bạn Trẻ Nhé!
>> Ngày Của Mẹ 10-5
>> Điều Sinh Viên Cần Biết
>> Trường Đời Là Trường Đại Học Lớn Nhất
>> Người Thầy Vĩ Đại
>> Ước Mơ Có Tiền
>> Lòng Biết Ơn
>> Có Một Người Mẹ Như Thế (Tập 1)
>> Người Mẹ Trở Thành bạn Thân (Tập 2)
>> Người Mẹ Tuyệt Vời (Tập cuối)
>> Làm Gì Khi Bỗng Dưng Có Một Số Lớn?
>> Mùa Hoa Cây Trứng Gà
>> Cô Phù Thủy Nhỏ
>> Hãy Cao Thượng Bạn Trẻ Nhé!
>> Ngày Của Mẹ 10-5
No comments:
Post a Comment