2015-04-29

Khu Vườn Của Tuổi Thơ Dữ Dội


       Em lại một lần nữa lạc về thế giới của tuổi thơ. Đắm mình trong khu vườn đầy cây và lá. Những luống rau xanh luôn làm mướt hồn em. Tuổi thơ của em chẳng phải đắm chìm trong nhung lụa. Mà là những tháng ngày đầy buồn tủi trong nỗi cô đơn. Là những hàng rau xanh do tự tay em chăm bón. Là những ngày nhặt lá kiếm củi để có cái để đun.

      Và nhiều khi em chống chọi với cái rét thấu người. Vì gió mùa đông bắc từ cánh đồng thổi tới. Cả việc chịu đựng những cơn đói cồn cào, run rẩy. Em phải tìm kiếm trong vườn lấy một thứ gì để ăn. Khi thì vài trái bưởi bung hồng rực rỡ. Lúc là những trái cây sòng sọng chín tím đen. Khi may mắn là những mùa sung chín. Nhặt trái chín rụng ăn đến đầy bụng em. Nhưng mùa sung chín đâu kéo dài cả năm? Mùa sung non, em hái vào chấm muối ăn rất ngon. Khi sung đã già mà đen chấm muối để ăn thì chát vô cùng. Nhưng cũng đỡ lòng em êm đang đói. Rồi mùa quả gáo chín vàng cây. Em chỉ có thể chờ cho quả gáo rụng. Vì cây quá cao, em chỉ nhìn mà mơ ước. Nhiều khi đói quá em vớ được những trái vú vò để ăn. Hay hái tạm vài ngọn ngải cứu non chấm muối. Rồi ổi chín, ổi xanh em đều ăn vội. Đến mùa mít chín thì cả nhà luôn thật là vui. Mùa bưởi chín hay xoài chín cũng rất tuyệt vời. Mùi thơm của xoài chín, chuối chín giờ vẫn ấm nồng trong tim em!
      Có thể nói em đã có những tháng ngày của tuổi thơ dữ dội. Những tháng ngày vất vả và gian lao. Khi mình em là người cơm nước lợn gà cho cả một gia đình. Trong lòng em là một ước mơ cháy bỏng. Em phải giàu, phai thật giàu khi em lớn dậy. Để những con người kia phải nhìn em với sự tôn phục! Để cuộc sống của em được như những bậc đế vương.
       Rồi bão táp dập vùi tan nát cả những giấc mơ thơ. Khu vườn ấy đã trở nên tan hoang. Những người chủ mới đã dọn đến ở nơi đây. Trái tim em như vỡ tan ra từng mảnh nhỏ. Ôi khu vườn của tuổi thơ thấm đượm bao nước mắt mồ hôi. ...
      Giờ em lại gây dựng lại từ một góc vườn của tuổi thơ dữ dội. Đem về đây những cây trái từ ngày xưa. Em muốn sống lại một thời thơ ấu. Nơi em luôn được hòa mình sống giữa thiên nhiên. Một cái võng đu đưa ở giữa vườn. Những cây trái trong vườn chẳng bao giờ để em bị đói. Nơi em cảm thấy yên bình, thanh thản tựa một nàng tiên!
                                                                 Tác giả: Phạm Thị Hợi
                                                                  
Xem thêm các bài viết    

No comments:

Post a Comment